Hạnh phúc đích thực duy nhất đó là có Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của chúng ta, có Đấng Christ là Đấng Cứu Chuộc của chúng ta, có Đức Thánh Linh là Đấng Thánh Hóa và là Đấng An Ủi chúng ta.
Đức Chúa Trời
Đức Chúa Trời cung ứng cho chúng ta ngay cả khi Ngài cất đi khỏi chúng ta điều gì đó để chúng ta có thể bám chặt lấy Ngài càng hơn như một người bạn đồng hành thân thiết và gần gũi nhất của chúng ta. Đó là lý do tại sao chúng ta luôn có thể nói, “Đáng chúc tụng danh Đức Giê-hô-va”.
Quyết tâm thứ nhất: Tôi sẽ sống cho Đức Chúa Trời. Quyết tâm thứ hai: Nếu không có ai khác làm điều đó, tôi vẫn sẽ sống cho Ngài.
Trong thần học cải chính, nếu Đức Chúa Trời không có quyền tể trị trên toàn bộ trật tự đã được sáng tạo, thì Ngài không tể trị gì cả. Thuật ngữ “quyền tể trị tối thượng” quá dễ dàng trở nên một điều hão huyền. Nếu Đức Chúa Trời không tể trị, thì Ngài không phải là Đức Chúa Trời.
Vấn đề là chúng ta không bao giờ có thể làm Đức Chúa Trời ngạc nhiên. Chúng ta không bao giờ có thể đoán trước được Ngài. Ngài luôn thực hiện động thái đầu tiên. Ngài luôn ở đó “ngay từ đầu”.
Nếu bạn bước đi gần gũi với Đức Chúa Trời trong bốn mươi năm, bạn sẽ có một cái nhìn về bản thân thấp hơn nhiều so với hiện tại.
Mục đích, kế hoach và thành tựu của con người có thể biến mất như đám mây đằng xa kia trên đỉnh núi; nhưng, giống như chính ngọn núi đó, những điều thuộc về Đức Chúa Trời sẽ đứng vững trường tồn mãi mãi.
Lời của Đức Chúa Trời giống như một con sư tử. Bạn không cần phải bảo vệ một con sư tử. Tất cả những gì bạn cần phải làm là thả con sư tử ra và con sư tử sẽ tự bảo vệ chính nó.
Đức Chúa Trời yêu thích thực hiện những công việc lớn lao bằng những công cụ yếu đuối, hầu cho quyền năng đó chỉ có thể là của Đức Chúa Trời, chứ không phải của con người.