Khi các tín hữu có cái nhìn hạn hẹp về Đức Chúa Trời, mọi thứ sẽ tập trung vào việc đáp ứng nhu cầu cảm xúc trong thân thể của Đấng Christ. Khi Hội thánh chấp nhận một viễn cảnh như vậy, nó thường cung cấp cho mọi người không gì khác hơn là giả dược tâm linh. Nó tập trung vào tâm lý, lòng tự trọng, sự giải trí và vô số thú tiêu khiển khác để cố gắng đáp ứng nhu cầu nhận thưc và cảm xúc của họ.
Đấng Christ
Đây là một thực tế chính trị sâu sắc đó là Đấng Christ hiện đang chiếm ghế tối cao của quyền lực vũ trụ. Các vị vua của thế gian cùng tất cả các chính phủ thế tục có thể phớt lờ thực tế này, nhưng họ không thể phá hủy nó.
Chúng ta không được Đức Chúa Trời ưu ái bởi vì chúng ta tốt hơn những kẻ phá thai, những kẻ tin theo da trắng thượng đẳng, những kẻ phân biệt chủng tộc, những kẻ gièm pha, ngoại giáo, vô thần hoặc những kẻ thờ hình tượng. Chúng ta được Đức Chúa Trời ưu ái chỉ bởi vì chúng ta ở trong Đấng Christ. Bên ngoài Đấng Christ chúng ta vô vọng.
Sự thịnh vượng là một điều thương xót lớn, nhưng nghịch cảnh là một điều lớn lao hơn, nếu nó đưa chúng ta đến với Đấng Christ.
Chẳng có con người nào được xưng công chính trước Đức Chúa Trời hoặc có quyền đứng trước mặt Ngài là do bởi đức hạnh và công đức riêng của họ. Nhưng chỉ bởi đức tin vào đức hạnh và công đức của Đấng Christ mà thôi.
Đấng Christ hiện diện ở khắp mọi nơi, nhưng Ngài không muốn bạn mò mẫm tìm kiếm Ngài ở khắp mọi nơi. Thay vì mò mẫm, bạn nên tìm kiếm Chúa trong Lời Ngài, và tại đó bạn sẽ nắm giữ Ngài đúng cách.
Tôi bị xúc phạm một cách cá nhân bởi một lời tuyên bố về Đấng Christ rằng Ngài không thể trở thành Đấng Cứu Rỗi nếu không có sự cho phép của chúng ta.
Tôi không trông cậy vào việc làm. Tôi không trông cậy vào đạo đức. Tôi không trông cậy vào phép báp-têm hay tôi là thành viên Hội Thánh. Tôi chỉ trông cậy nơi Đấng Christ mà thôi.