Con cái Đức Chúa Trời chỉ là khách trên thế gian này. Thiên đàng mới là quê hương của chúng ta. Chúng ta đi qua cuộc đời này như những người xa lạ.
John Calvin
Dù là loại khổ nạn nào mà chúng ta đang phải chịu đựng, chúng ta nên luôn xem xét kết thúc của nó là gì, để chúng ta có thể được huấn luyện để coi thương hiện tại và nhờ đó được kích thích để khao khát sự sống tương lai.
Nơi đâu bạn nghe sự vinh hiển của Đức Chúa Trời được đề cập, hãy nghĩ đến công lý của Ngài. Đối với bất cứ điều gì đáng được khen ngợi hẳn phải là điều công chính.
Đức tin giống như một bàn tay trống rỗng, rộng mở hướng về Đức Chúa Trời, không có gì để dâng và mọi thứ để nhận.
Đức Chúa Trời đã vô cùng hào phóng trong việc cho phép chúng ta tiếp cận với sứ điệp chân thật của Phúc Âm và giải cứu chúng ta khỏi sự đồi bại cũng như sự gian ác mà chúng ta đã từng sống.
Luyện ngục là một ảo tưởng ác độc của Sa-tan, nó làm cho lòng thương xót của Đức Chúa Trời trở thành sai lầm khủng khiếp, hủy bỏ thập tự giá của Đấng Christ, làm phân tán và làm suy yếu đức tin của chúng ta.
Chúng ta phải hiểu rằng chẳng có sự cứu rỗi nào bên ngoài Đức Chúa Jesus Christ, vì Ngài là khởi đầu và kết thúc của đức tin.
Chúng ta phải đặt Đức Chúa Trời trước mặt chúng ta trên ngai phán xét của Ngài và triệu tập chính mình trước mặt Ngài, vào mỗi buổi sáng và buổi tối, biết rằng chúng ta phải khai trình về toàn bộ đời sống của chúng ta.
Trong Đấng Christ, khuôn mặt của Đức Chúa Trời tỏa sáng, tràn đầy ân sủng và dịu dàng đối với chúng ta là những tội nhân tội nghiệp, bất xứng.