Việc giảng dạy đạo lý chắc chắn khiến cho những kẻ đạo đức giả cảm thấy nhàm chán; nhưng chỉ có giảng dạy giáo lý mới cứu được chiên của Đấng Christ. Công việc của những người giảng dạy là công bố đức tin, chứ không phải cung cấp sự giải trí cho những kẻ vô đạo nói cách khác là, chăm sóc bầy chiên chứ không phải là làm trò cho những con dê.
J.I. Packer
Bạn sẽ không bao giờ nhìn thấy thập tự giá một cách rõ ràng cho đến khi bạn nhận thấy rằng bạn là một tội nhân bại hoại và vô vọng, bạn đã hoàn toàn xúc phạm đến Đức Chúa Trời, và bạn đang rất cần một Đấng Cứu Rỗi.
Lời cầu nguyện của Cơ đốc nhân không phải là một nỗ lực để buộc tay Chúa phải hành động, nhưng là một sự thừa nhận khiêm nhường về sự bất lực và sự lệ thuộc của mình.
Bất cứ sự thay đổi văn hóa nào diễn ra xung quanh chúng ta, bất cứ mối quan tâm chính trị – xã hội nào cũng đòi hỏi sự chú ý của chúng ta,… Việc Đức Chúa Jesus Christ chịu đóng đinh, Ngài đã sống lại và đang trị vì, vẫn là trung tâm của sứ điệp Cơ đốc giáo. Những thứ khác có thể thay đổi, nhưng điều trên thì không.
Chúng ta phải nhớ rằng trách nhiệm của chúng ta là công bố sự cứu rỗi, và đồng thời chúng ta cũng không bao giờ được phép quên rằng chính Đức Chúa Trời mới là Đấng Cứu Rỗi. Chính Đức Chúa Trời mang những người nam và người nữ đến với tiếng gọi của Phúc Âm và cũng chính Ngài Đấng đem họ đên với đức tin nơi Đấng Christ. Công việc truyền giáo của chúng ta là công cụ mà Ngài sử dụng cho mục đích này, nhưng quyền năng cứu rỗi không nằm ở công cụ: mà nó nằm trong bàn tay của Đấng sử dụng công cụ đó.
Thi Thiên dạy chúng ta cách thờ phượng; Châm Ngôn dạy cách cư xử; Gióp dạy cách chịu đựng; Nhã Ca dạy cách yêu thương; Truyền đạo dạy cách sống.
- 1
- 2