EXPLORE TOPICS
EXPLORE AUTHORS

SEARCH BY KEYWORD

NGƯỜI CỦA ĐẤNG CHRIST 

Bài giảng của C.H. Spurgeon, ngày 25 tháng 2 năm 1855, tại Exeter Hall, Strand. 

“Ta đã nhắc cao lên một đấng được lựa chọn trong dân sự.—Thi-thiên 89:19. 

Những từ này đề cập đến Đa-vít theo nguyên bổn của nó, tôi không nghi ngờ gì nữa. Ông đã được chọn trong vòng dân sự. Dòng dõi của ông rất đáng kính, nhưng không lừng lẫy. Gia đình ông thánh thiện, nhưng không cao quý: tên của Giê-se, Ô-bét, Bô-ô và Ru-tơ không đánh thức ký ức hoàng gia, và không khơi dậy ký ức về giới quý tộc cổ xưa hay dòng dõi vinh quang. Về phần ông, công việc duy nhất của ông là làm một cậu bé chăn cừu, ẵm những con cừu trong ngực, hoặc nhẹ nhàng dắt những con cừu cái còn nhỏ – một thanh niên chất phác với tâm hồn vương giả đúng đắn và lòng can đảm không chút khuất phục, nhưng lại là một người bình dân – một người trong dân sự. Nhưng đây không phải là điều không đủ tiêu chuẩn cho vương miện của Giu-đa. Trong mắt Chúa, việc khai thác người anh hùng trẻ tuổi không phải là rào cản đối với việc Đa-vít lên ngôi của quốc gia thánh, và những người ngưỡng mộ dòng dõi và dòng dõi đáng tự hào nhất cũng không dám bóng gió một lời nào chống lại lòng dũng cảm, khôn ngoan và công lý của chính phủ thuộc quân chủ chuyên chế. 

Chúng ta không tin rằng Y-sơ-ra-ên hay Giu-đa từng có một người cai trị tốt hơn Đa-vít; và chúng ta mạnh dạn khẳng định rằng triều đại của người “được chọn từ trong dân sự” rực rỡ hơn triều đại của các hoàng đế và hoàng tử cao quý với dòng máu của nhiều vị vua chảy trong huyết quản của họ! Phải, hơn nữa, chúng ta sẽ khẳng định rằng sự khiêm tốn trong quá trình sinh ra và học vấn của ông ấy, cho đến nay không khiến ông trở nên bất tài trong việc cai trị, mà đã khiến ông ấy, ở một mức độ lớn, phù hợp hơn với chức vụ của mình và có thể thực hiện các nhiệm vụ to lớn của mình. Đa-vít có thể lập pháp cho nhiều người, vì ông là một trong số họ—ông ấy có thể cai trị người dân, theo cách mà người dân nên được cai trị, vì ông ấy là “xương của họ” thịt bằng thịt của họ” – bạn của họ, anh em của họ, cũng như vua của họ. 

Tuy nhiên, trong bài giảng này, chúng ta sẽ không nói về Đa-vít, mà nói về Chúa Giê-xu Christ; vì Đa-vít, như được nhắc đến trong bản văn, là hình mẫu lỗi lạc của Chúa Giê-xu Christ, Chúa và Đấng Cứu Rỗi của chúng ta, là Đấng đã được chọn từ dân chúng; và về Người mà Cha của Ngài có thể nói rằng “Ta đã nhắc cao lên một đấng được lựa chọn trong dân sự. 

Trước khi đi vào phần minh họa của sự thật này, tôi muốn đưa ra một tuyên bố để tránh mọi phản đối về học thuyết trong bài giảng của tôi. Tôi nói, Đấng Cứu Rỗi Giê-xu Christ của chúng ta đã được chọn từ dân chúng; nhưng điều này chỉ đơn thuần là tôn trọng NHÂN TÍNH của Ngài. Với tư cách là “hoàn toàn là Đức Chúa Trời” Ngài không được chọn từ dân chúng; vì không có ai ngoại trừ Ngài. Ngài là Con một của Cha Ngài, được Cha sinh ra trước cả thế gian. Ngài là đồng bản chất của Đức Chúa Trời, đồng đẳng và đồng vĩnh cửu; do đó, khi chúng ta nói về Chúa Giê-xu như là người được tuyển chọn giữa dân chúng, chúng ta phải nói về Ngài với tư cách là một con người. Tôi cho rằng chúng ta đã quá quên mất nhân cách thực sự của Đấng Cứu Chuộc chúng ta, Ngài là tất cả ý định và mục đích, và tôi thích hát, 

Có một Người ở đó, một Người thật đã từng chết ở trên Đồi Sọ. 

Ngài không phải là con người và Đức Chúa Trời hợp nhất (He was not man and God amalgamated)—hai bản chất không có sự nhầm lẫn—Ngài chính là Đức Chúa Trời mà không bị suy giảm bản chất hoặc thuộc tính của mình; và Ngài là một người bình đẳng, thực sự và chân thật. Sáng nay tôi nói về Chúa Giê-xu với tư cách là một con người; và lòng tôi vui mừng khi tôi có thể nhìn thấy khía cạnh con người của phép lạ vinh quang đó của sự nhập thể và có thể coi Chúa Giê-xu Christ là anh trai của tôi—cư dân của cùng một cõi trần, người đấu tranh với cùng nỗi đau và bệnh tật, người bạn đồng hành trong hành trình của cuộc đời, và, trong chốc lát, một người bạn ngủ trong căn phòng lạnh lẽo của cái chết! 

Có ba điều được đề cập trong bản văn: trước hết là Nguồn gốc của Đấng Christ —Ngài là một trong số những người đó; thứ hai, sự chọn lựa của Ngài — Ngài được chọn trong số mọi người; và thứ ba, sự tôn cao của Đấng Christ—Ngài đã được tôn cao. Bạn thấy đấy, tôi đã chọn ba từ bắt đầu bằng chữ E (extraction, election, exaltation), để làm dịu ký ức của bạn để bạn có thể nhớ chúng tốt hơn—nguồn gốc, lựa chọn, tôn cao! 

  1. Chúng ta sẽ bắt đầu với NGUỒN GỐC ĐẤNG CỨU RỖI của chúng ta. Chúng tôi đã có nhiều lời phàn nàn trong tuần này, và trong vài tuần trước, trên các tờ báo liên quan đến các gia đình. Chúng ta bị cai trị – và, theo niềm tin chắc chắn của rất nhiều người trong chúng ta, là bị cai trị rất tồi tệ – bởi một số gia đình quý tộc. Chúng ta không bị cai trị bởi những người được chọn từ nhân dân, như chúng ta phải như vậy; và đây là một sai lầm cơ bản trong chính phủ của chúng ta,—rằng những người cai trị của chúng ta, ngay cả khi được chúng ta bầu chọn, hiếm khi có thể được bầu chọn từ chúng ta. Các gia đình, nơi chắc chắn không có sự độc quyền về trí thông minh hay sự thận trọng, dường như có chung kiểu mẫu về sự thăng tiến; trong khi một người đàn ông, một thường dân, một thương nhân, dù có ý thức tốt, không thể bước chân vào chính trường. Tôi không phải là chính trị gia, và tôi sẽ không thuyết giảng về chính trị; nhưng tôi phải bày tỏ sự cảm thông của mình với người dân và niềm vui của tôi rằng chúng ta, với tư cách là những Cơ đốc nhân, được điều hành bởi một người được chọn trong số những người dân. Chúa Giê-xu Christ là con người của nhân dân; Ngài là bạn của mọi người – phải, một trong số họ. Dù ngồi trên ngôi cao của Cha mình, nhưng ngài là “người được chọn giữa vòng dân sự. Đấng Christ không được gọi là Đấng Christ của giới quý tộc, Ngài không phải là Đấng Christ của giới quý tộc, Ngài không phải là Đấng Christ của vua chúa; nhưng Ngài là “người được chọn từ giữa dân sự. Chính suy nghĩ này đã cổ vũ tấm lòng của mọi người, và phải ràng buộc tâm hồn họ trong sự hiệp nhất với Đấng Christ, và tôn giáo thánh khiết NgàiCội Rễ và Cuối Cùng của đức tin.

Bây giờ chúng ta hãy đập miếng vàng này thành lá và kiểm tra tính trung thực của nó trong phạm vi hẹp. 

Chúa Giê-xu Christ, ngay từ khi sinh ra, đã là một người trong dân sự. Đúng vậy, Ngài được sinh ra từ một tổ tiên hoàng gia. Ma-riGiô-sép đều là con cháu của một dòng dõi đế vương nhưng vinh quang đã ra đi; một người lạ ngồi trên ngai vàng của Giu-đa; trong khi người thừa kế hợp pháp nắm lấy cái búa và cái rìu. Hãy đánh dấu nơi Chúa giáng sinh. Sinh ra trong một chuồng ngựa—nằm trong máng cỏ, nơi những con bò đực có sừng ăn—chiếc giường duy nhất của Ngài là thức ăn cho chúng, và giấc ngủ của Ngài thường bị phá vỡ bởi tiếng hú của chúng. Ngài có thể là một hoàng tử khi sinh ra; nhưng chắc chắn Ngài không có một tùy tùng hoàng gia để chờ đợi Ngài. Ngài không mặc áo màu tía, cũng không quấn áo thêu; các sảnh đường của các vị vua không được bàn chân của Ngài giẫm đạp, các cung điện bằng đá cẩm thạch của các vị vua không được tôn vinh bởi nụ cười trẻ thơ của Ngài. Hãy chú ý đến những vị khách đến quanh nôi của Ngài. Những người chăn cừu đến trước hết. Chúng ta không bao giờ thấy rằng họ bị lạc đường. Không, Đức Chúa Trời hướng dẫn những người chăn chiên, và Ngài cũng hướng dẫn những nhà thông thái, nhưng họ đã lạc đường. Nó thường xảy ra rằng trong khi những người chăn cừu tìm thấy Chúa Giê-xu Christ, những người khôn ngoan nhớ Ngài. Tuy nhiên, cả hai đều đến, các nhà thông thái và những người chăn cừu; cả hai đều quỳ quanh máng cỏ đó, để cho chúng ta thấy rằng Đấng Christ là Đấng Christ của mọi người; rằng Ngài không chỉ là Đấng Christ của các nhà thông thái, mà Ngài còn là Đấng Christ của những người chăn cừu—rằng Ngài không chỉ là Đấng Cứu Rỗi của người nông dân chăn cừu, mà còn là Đấng Cứu Rỗi của những người có học thức, vì 

Do đó, không một ai bị loại trừ,  

Nhưng trừ những người tự mình loại trừ; 

Chào đón người có học và lịch sự, 

Kẻ dốt nát và thô lỗ. 

Ngay từ khi sinh ra, Ngài đã là một trong những người. Ngài không sinh ra ở một thành phố đông dân; nhưng tại làng Bết-lê-hem ít người biết đến, “ngôi nhà bánh mì” (the house of bread), Con Người đã đến, không được chuẩn bị hào nhoáng và không được báo trước bằng tiếng kèn trang nhã. 

Giáo dục của Ngài cũng vậy, đòi hỏi sự chú ý của chúng ta. Ngài không được coi như Môi-se, từ khi còn trong lòng mẹ, để được giáo dục trong các sảnh đường của một vị vua; Ngài không được nuôi dưỡng với tất cả những bầu không khí bị ảnh hưởng vốn được trao cho những người ngậm thìa vàng khi họ mới sinh ra. Ngài không được nuôi dưỡng như một lãnh chúa, để coi thường mọi người; nhưng cha [cha nuôi] của Ngài, là một thợ mộc, chắc chắn Ngài đã làm việc cực nhọc trong xưởng của cha mình. “Nơi phù hợp, một tác giả kỳ lạ nói, “dành cho Chúa Giê-xu; vì Ngài phải làm một cái thang từ đất lên trời. Và tại sao Ngài không nên là con trai của một người thợ mộc?” Ngài biết rất rõ lời nguyền của A-đam: “ngươi sẽ phải đổ mồ hôi mới có bánh để ăn. Nếu bạn đã nhìn thấy hài nhi thánh thiện Giê-xu, bạn sẽ không thấy điều gì để phân biệt Người với những đứa trẻ khác, ngoại trừ sự thuần khiết không tì vết ẩn chứa trong chính khuôn mặt của Người. Khi Chúa chúng ta bước vào đời sống công khai, Ngài vẫn như vậy.  

Địa vị của Ngài là gì? Có phải Ngài mặc cho mình màu đỏ tươi và màu tím? Ồ! không: Ngài mặc bộ quần áo giản dị của nông dân—chiếc áo choàng “không đường may từ trên xuống dưới,” một món đồ đơn giản, không có trang trí hay thêu thùa. Có phải Ngài đã ở trong trạng thái và thực hiện một màn trình diễn tuyệt vời trong cuộc hành trình qua Giu-đê? KHÔNG; Ngài lê bước mệt mỏi và ngồi xuống bệ đá bên bờ giếng Si-kha. Ngài giống như những người khác, một người đàn ông nghèo; xung quanh Ngài không có cận thần; Ngài có những người đánh cá cho những người bạn đồng hành của mình; và khi Ngài nói, Ngài có nói bằng những từ trơn tru và bóng bẩy không? Có phải Ngài bước đi với những bước chân thanh nhã, giống như vua của A-ma-léc? Không, Ngài thường nói giống như Ê-li thô lỗ; Ngài nói những gì Ngài muốn nói và Ngài muốn diễn đạt ý gì Ngài muốn thốt lên. Ngài nói chuyện với mọi người với tư cách là con người bình thường. Ngài không bao giờ co rúm trước những vĩ nhân; Ngài không biết thế nào là cúi đầu hay khom lưng; nhưng Ngài đứng đó kêu lên: “Khốn cho các người, hỡi các thầy thông giáo và Pha-ri-si giả hình! Khốn cho các ngươi, những ngôi mộ quét vôi trắng. Ngài không tha cho hạng tội nhân nào: địa vị và tài sản không có gì khác biệt đối với Ngài. Ngài đã thốt ra những sự thật tương tự với những người giàu có của Tòa công luận, cũng như với những người nông dân lao động vất vả ở Ga-li-lê. Ngài là “một người trong những con người.”  

Hãy chú ý giáo lý của Ngài. Chúa Giê-xu Christ là một con người trong giáo lý của mình. Phúc âm của Ngài chưa bao giờ là phúc âm của triết gia, vì nó không đủ sâu sắc. Nó sẽ không bằng lòng bị chôn vùi trong những từ khó nghe và những cụm từ chuyên môn: nó đơn giản đến mức ai có thể đánh vần được, “Ai tin và chịu phép báp têm sẽ được cứu,” có thể có một kiến thức cứu rỗi về nó! Do đó, những người thông thái thế gian khinh miệt khoa học về sự thật, và chế nhạo nói: “Tại sao, ngay cả một người thợ rèn ngày nay cũng có thể thuyết giảng, và những người đàn ông ở đuôi cày có thể trở thành những người truyền đạo,” trong khi thầy tế lễ yêu cầu, “Họ có quyền gì để làm điều đó? bất kỳ điều như vậy, trái phép của chúng tôi?” Ồ! trường hợp đáng buồn, lẽ thật phúc âm đó nên bị xem nhẹ vì sự rõ ràng của nó, và rằng Chủ nhân của tôi sẽ bị khinh thường vì Ngài sẽ không dành riêng cho nhóm nào—sẽ không bị độc quyền bởi những người tài năng và uyên bác! Chúa Giê-xu là Đấng Christ của người dốt nát cũng như Đấng Christ của người có học; vì Ngài đã chọn “những điều thấp kém của thế gian và những điều bị coi thường. A! Tôi yêu khoa học thực sự và giáo dục thực sự đến mức nào, tôi thương tiếc và đau buồn vì các mục sư của chúng ta đang pha loãng lời Chúa quá nhiều với triết học, mong muốn trở thành những nhà thuyết giáo trí thức, đưa ra những bài giảng kiểu mẫu, phù hợp cho một căn phòng đầy sinh viên đại học và giáo sư của các trường đại học, thần học, nhưng không có ích lợi gì cho quần chúng, thiếu sự giản dị, ấm áp, nghiêm túc, hoặc thậm chí là vấn đề phúc âm vững chắc. Tôi e rằng việc đào tạo đại học của chúng tôi chỉ là một lợi ích nghèo nàn đối với các nhà thờ của chúng tôi, vì nó thường giúp thu hút sự đồng cảm của thanh niên khỏi mọi người và gắn bó họ với một số ít, những người trí thức và giàu có của nhà thờ. Thật tốt khi được là một công dân trong nền cộng hòa về văn tự, nhưng tốt hơn hết là trở thành một người hầu việc có năng lực của vương quốc thiên đàng. Thật tốt khi có thể, giống như một số bộ óc vĩ đại, để thu hút những người hùng mạnh; nhưng người hữu ích hơn vẫn sẽ là chính mình, giống như Whitefield, sử dụng “ngôn ngữ thị trường,” vì có một thực tế đáng buồn là địa vị cao và phúc âm hiếm khi đồng nhất với nhau; và, hơn nữa, được biết rằng giáo lý của Đấng Christ là giáo lý của mọi người. Nó không có nghĩa là phúc âm của một đẳng cấp, bè phái hay bất kỳ một tầng lớp nào trong cộng đồng. Giao ước ân điển không được đặt ra cho những người thuộc một loại đặc biệt, nhưng một số loại được bao gồm. Một số ít người giàu có đã theo Chúa Giê-xu vào thời của Ngài, và bây giờ cũng vậy. Ma-ri, Ma-thê, và La-xa-rơ rất sung túc, có cả vợ của viên quản lý Hê-rốt, cùng với một số người thuộc giới quý tộc nữa. Tuy nhiên, đây chỉ là một số ít: hội chúng của Ngài được tạo thành từ các thứ bậc thấp hơn — quần chúng — đám đông. “Những người bình thường nghe Ngài vui mừng; và học thuyết của Ngài là học thuyết không cho phép sự phân biệt có mặt, nhưng đặt tất cả mọi người đều là tội nhân một cách tự nhiên, bình đẳng trước mặt Chúa. Hiệp một trong một Cha, “cùng một Chủ, là Chúa Giê-xu Christ, và tất cả là anh em của nhau.” Đây là những lời mà Ngài đã dạy cho các môn đồ của mình, trong khi trong con người của mình, Ngài là tấm gương khiêm nhường và chứng tỏ mình là bạn của những người nghèo trên trái đất, và là người yêu của nhân loại. Thật tự hào biết mấy! Hỡi những người không thể chạm vào người nghèo ngay cả với đôi găng tay trắng của mình! A! Hỡi các ngươi với đôi găng tay và cây gậy phép của giám mục! A! Hỡi các người với thánh đường của mình và đồ trang trí lộng lẫy! Đây là người mà các ông gọi là Thầy—Đấng Christ của mọi người—một người của nhân dân! Vậy mà các ông khinh miệt dân chúng—các ông khinh miệt họ! Họ là gì theo ý kiến của các ông? Bầy đàn chung — đám đông. Hãy dừng lại! Đừng gọi mình là người hầu việc của Đấng Christ nữa. Làm sao các người có thể như vậy được, trừ phi, các người từ bỏ vẻ hào hoa và phẩm giá của mình, đến giữa những người nghèo và thăm viếng họ—các người đi giữa dân chúng đông đúc của chúng ta và thuyết giảng cho họ phúc âm của Chúa Giê-xu Christ? Chúng tôi tin rằng bạn là hậu duệ của ngư phủ? A! không, cho đến khi bạn từ bỏ sự vĩ đại của mình, và giống như những người đánh cá, trở thành những người của nhân dân, thuyết giảng cho mọi người, nói chuyện với mọi người, thay vì nằm dài trên những chiếc ghế lộng lẫy của mình, và làm cho mình trở nên giàu có bằng số đông của mình! Các người hầu việc của Đấng Christ nói chung phải là bạn của mọi người nói chung, hãy nhớ rằng Chủ nhân của họ là Đấng Christ của mọi người. Hân hoan! Ôi vui lên! đông đảo các bạn. Hân hoan! hân hoan! vì Chúa Christ là một người trong nhân dân! 

  1. Điểm thứ hai của chúng taSỰ CHỌN LỰA. Đức Chúa Trời phán, ““Ta đã nhắc cao lên một đấng được lựa chọn trong dân sự. Chúa Giê-xu Christ đã được chọn—được lựa chọn. Bằng cách này hay cách khác, Giáo lý về sự chọn lựa xấu xa đó sẽ ra đời. Ồ! có một số người, khi họ nghe thấy từ đó, sự chọn lựa, đã đặt tay lên trán và lẩm bẩm, “Tôi sẽ đợi cho đến khi câu văn đó kết thúc; có lẽ sẽ có thứ gì đó tôi thích hơn.” Một số người khác nói, “Tôi sẽ không đến nơi đó nữa; người này là một người theo thuyết Calvin quá khích.” Nhưng người đàn ông này không phải là một người theo chủ nghĩa Calvin quá khích đâu; người ấy nói những gì trong Kinh thánh của mình – chỉ có vậy thôi. Anh ấy là một Cơ đốc nhân, và bạn không có quyền gọi anh ấy bằng những cái tên xấu xa đó, nếu quả thực đó là một cái tên xấu xa, vì chúng tôi không bao giờ đỏ mặt trước bất cứ điều gì người ta gọi chúng tôi. Đây là: “người được chọn trong dân sự.”

Bây giờ, điều đó có nghĩa là gì về việc Chúa Giê-xu Christ đã được chọn? Những người không thích tin rằng những người thừa kế trên trời là những người được chọn, thì không thể phủ nhận lẽ thật được công bố trong câu này—rằng Chúa Giê-xu Christ là đối tượng được chọn—rằng Cha của ngài đã chọn ngài, và rằng Cha đã chọn Ngài trong số mọi người. Là một con người, Ngài đã được chọn từ mọi người, để trở thành Đấng Cứu Rỗi của mọi người, và Đấng Christ của mọi người! 

Và giờ đây chúng ta hãy tập trung tư tưởng và cố gắng khám phá sự khôn ngoan siêu việt trong sự lựa chọn của Đức Chúa Trời. Sự chọn lựa không phải là điều mù quáng. Đức Chúa Trời lựa chọn một cách tối cao, nhưng Ngài luôn lựa chọn một cách khôn ngoan. Luôn luôn có một số lý do bí mật cho sự lựa chọn của Ngài đối với bất kỳ cá nhân cụ thể nào; mặc dù động cơ đó không nằm ở bản thân chúng ta, hay công lao của chúng ta, nhưng luôn có một nguyên nhân bí mật nào đó xa vời hơn nhiều so với hành động của tạo vật; một số lý do mạnh mẽ không được biết đến với tất cả trừ bản thân Ngài. Trong trường hợp của Chúa Giê-xu, động cơ là rõ ràng; và không giả vờ tham gia hội đồng nội các của Đức Giê-hô-va, chúng ta có thể khám phá ra chúng. 

  1. Đầu tiên, chúng ta thấy rằng công lý hoàn toàn được thỏa mãn bởi sự lựa chọn của một trong số những người dân. Giả sử Đức Chúa Trời đã chọn một thiên sứ để thỏa mãn tội lỗi của chúng ta—hãy tưởng tượng rằng một thiên sứ có khả năng mang vô số đau khổ và thống khổ cần thiết cho sự chuộc tội của chúng ta; tuy nhiên, sau khi thiên sứ đã làm tất cả, công lý sẽ không bao giờ được thỏa mãn, vì một lý do đơn giản này, luật pháp tuyên bố,—“Linh hồn nào phạm tội sẽ chết.” Bây giờ, con người phạm tội, và do đó con người phải chết! Công lý đòi hỏi, rằng như con người đã chết, thì con người cũng phải có sự phục sinh và sự sống. Luật pháp yêu cầu, rằng vì con người là tội nhân, con người phải là nạn nhân—rằng như trong A-đam tất cả đều chết, thì ngay cả trong một A-đam khác, tất cả đều phải được sống lại. Do đó, điều cần thiết là Chúa Giê-xu Christ phải được chọn trong vòng loài người; vì giả sử thiên sứ rực lửa của bạn gần ngai vàng là Gáp-ri-ên cao cả đó, đã từ bỏ sự huy hoàng của mình, xuống trái đất của chúng ta, chịu đựng đau đớn, chịu đựng sự thống khổ, bước vào hầm mộ của cái chết và rên rỉ một sự tồn tại khốn khổ trong sự khốn cùng cùng cực, sau tất cả những điều đó, thì thiên sứ đó cũng sẽ không thỏa mãn công lý, bởi vì người ta nói, một người phải chết, và nếu không thì bản án không được thi hành! [thiên sứ không phải là con người].
  2. Nhưng có một lý do khác tại sao Chúa Giê-xu Christ được chọn giữa vòng dân chúng. Đó là bởi vì nhờ đó cả dòng dõi nhận được vinh dự. Bạn có biết tôi sẽ không phải là một thiên sứ nếu Gáp-ri-ên hỏi tôi. Nếu Ngài cầu xin tôi đổi chỗ cho Ngài, tôi sẽ không; Tôi sẽ mất rất nhiều khi trao đổi, và Ngài sẽ kiếm được rất nhiều. Mặc dù tôi nghèo, yếu đuối và vô giá trị, nhưng tôi là một con người, và là một con người, có phẩm giá của một người – một phẩm giá đã bị mất trong khu vườn của sự sa ngã nhưng được lấy lại trong khu vườn của sự hồi sinh. Có một sự thật là con người vĩ đại hơn thiên sứ – rằng trên thiên đường, loài người đứng gần ngai vàng hơn sự tồn tại của thiên sứ. Bạn sẽ đọc thấy trong Sách Khải Huyền, có hai mươi bốn trưởng lão đứng quanh ngai vàng, và ở vòng ngoài là các thiên thần. Các trưởng lão, những người đại diện cho cả hội thánh, được vinh dự gần gũi với Đức Chúa Trời hơn các linh hầu việc. Tại sao con người— con người được chọn—là sinh vật vĩ đại nhất trong vũ trụ, ngoại trừ Chúa? Một Con Người ngồi trên đó; Hãy nhìn! bên hữu Đức Chúa Trời, rạng ngời vinh quang, có một người ngồi! Hãy hỏi tôi ai cai quản Ơn Thần Hựu (Providence) và chỉ đạo bộ máy bí ẩn khủng khiếp của nó; Tôi nói với bạn đó là một con người – Con người đó là Chúa Giê-xu Christ. Hãy hỏi tôi, trong suốt một tháng qua, ai đã trói buộc các con sông bằng những chuỗi băng, và ai đã tháo chúng ra khỏi xiềng xích của mùa đông, tôi nói với bạn rằng một người đã làm điều đó—Chúa Giê-xu Christ. Hãy hỏi tôi ai sẽ đến để phán xét trái đất trong sự công bình, và tôi nói một Người. Một con người thực sự, chân chính phải nắm giữ cán cân phán xét và kêu gọi tất cả các quốc gia xung quanh mình. Và ai là kênh của ân điển? Ai là cửa hàng của tất cả lòng thương xót của Chúa Cha? Ai là tập hợp vĩ đại của tất cả tình yêu của giao ước? Tôi trả lời một người – con người Chúa Giê-xu Christ. Và Đấng Christ, là một con người, đã tôn cao bạn, và tôn cao tôi, và đặt chúng ta vào hàng cao nhất. Ngài đã dựng nên chúng ta, ban đầu, thấp hơn các thiên sứ một chút, và bây giờ mặc dù chúng ta sa ngã trong A-đam, nhưng Ngài đã đội cho chúng ta, những người được chọn của Ngài, vinh quang và danh dự, và đã đặt chúng ta bên hữu Ngài trong các nơi trên trời, trong Chúa Giê-xu Christ, rằng trong những thời đại sắp tới, Ngài có thể bày tỏ sự phong phú vượt bậc của ân điển Ngài qua lòng nhân từ đối với chúng ta qua Chúa Giê-xu Christ.
  3. Nhưng hỡi anh em, chúng ta hãy có một cái nhìn ngọt ngào hơn thế. Tại sao Ngài được chọn trong số những người? Nói đi, hỡi các bạn yêu dấu! Lý do đầu tiên khiến bạn vội vã là gì? vì suy nghĩ bằng tấm lòng là suy nghĩ tốt nhất. Những suy nghĩ trong đầu thường chẳng ích lợi gì; nhưng những suy nghĩ của tấm lòng, những suy nghĩ sâu sắc của tâm hồn, những điều này là vô giá như những viên ngọc trai của Ormuz. Nếu đó là một nhà thơ khiêm tốn hơn, với điều kiện là những bài hát của ông tuôn ra từ trái tim ông, thì chúng sẽ đánh vào những sợi dây của tâm hồn tôi tốt hơn là những phát ra vô hồn của một bộ não đơn thuần. Này, hỡi Cơ đốc nhân: bạn nghĩ đâu là lý do ngọt ngào cho việc chọn lựa Chúa của bạn, Ngài là một trong những người? Đó không phải là điều này – rằng Ngài có thể trở thành anh trai của bạn, trong mối quan hệ huyết thống tốt đẹp nhất sao? Ồ! giữa Đấng Christ và người tin Chúa có mối quan hệ như thế nào! Người tin có thể nói

Một người ở đó trên tất cả những người khác  

Rất xứng đáng với danh nghĩa là bạn; 

Tình yêu của Ngài vượt xa tình anh em, 

Trung thành, tự do và không có hồi kết. 

Tôi có một người anh tuyệt vời trên trời. Tôi đã nghe các cậu bé nói đôi khi trên đường phố rằng chúng sẽ nói với anh trai của chúng; và tôi thường nói như vậy khi kẻ thù tấn công tôi—“Tôi sẽ nói với anh tôi trên thiên đàng. Tôi có thể nghèo, nhưng tôi có một người anh giàu có; Tôi có một người anh làm vua; Tôi là anh em với hoàng tử của các vị vua trên trái đất; và liệu Ngài có để tôi chết đói, thiếu thốn, thiếu thốn trong khi Ngài ở trên ngai vàng không? Ồ! không; Ngài yêu tôi; Ngài có tình cảm anh em với tôi; Ngài là anh trai tôi. Nhưng hơn thế nữa: hãy suy nghĩ, hỡi các tín đồ! Đấng Christ không chỉ là anh em của bạn, mà Ngài còn là chồng của bạn! “Đấng sáng tạo của bạn là chồng của bạn; Danh Ngài là Chúa các đạo binh.” Người vợ vui sướng được tựa đầu vào bộ ngực rộng của chồng, tin chắc rằng cánh tay của Ngài sẽ mạnh mẽ để lao động vì cô ấy, hoặc bảo vệ cô ấy; rằng trái tim Ngài luôn đập rộn ràng vì tình yêu dành cho cô ấy, và rằng tất cả những gì Ngài có đều thuộc về cô ấy, với tư cách là người chia sẻ sự tồn tại của Ngài. Ồ! để biết nhờ ảnh hưởng của Đức Thánh Linh, rằng sự liên minh ngọt ngào đã được thiết lập giữa tâm hồn tôi và Chúa Giê-xu vô cùng quý báu; chắc chắn, điều đó đủ để thổi hồn tôi vào âm nhạc, và làm cho mỗi nguyên tử trong cơ thể tôi trở thành một ca sĩ biết ơn để ngợi khen Đấng Christ. Nào, hãy để tôi nhớ lại khi tôi nằm như một đứa trẻ sơ sinh trong vũng máu của mình, bị ném ra ngoài đồng; hãy để tôi nhớ lại khoảnh khắc đáng chú ý khi Ngài nói, Sống!” và đừng bao giờ tôi quên rằng Người đã giáo dục tôi, rèn luyện tôi để rồi một ngày kia sẽ kết hôn tôi với Người trong sự công chính, đội cho tôi mão hôn lễ trong cung điện của Cha Người. Ồ! đó là hạnh phúc không thể nói nên lời! Tôi không ngạc nhiên rằng ý nghĩ đó làm ngôn ngữ của tôi bị xáo trộn khi thốt ra nó!—rằng Đấng Christ là một trong số mọi người, để Ngài có thể gần như có quan hệ họ hàng với bạn và với tôi, để Ngài có thể là anh trai, hoặc bà con, họ hàng của họ. 

Trong mối quan hệ huyết thống với những kẻ tội lỗi,  

Chúa Giê-xu của chúng ta sẽ ra đi trong vinh quang; 

Đã ném tất cả những kẻ thù để hủy diệt của Ngài— 

Tội lỗi, Sa-tan, trái đất, sự chết, địa ngục, thế gian. 

Thánh nhân ơi, hãy quấn lấy ý nghĩ phước hạnh này, giống như một chiếc vòng cổ bằng kim cương, quanh cổ ký ức của bạn; đặt nó, như một chiếc nhẫn vàng, trên ngón tay của hồi ức; và sử dụng nó như con dấu riêng của nhà vua, đóng dấu những lời thỉnh cầu của đức tin của bạn với niềm tin chắc chắn sẽ thành công. 

  1. Nhưng bây giờ một ý tưởng khác tự gợi ý. Đấng Christ đã được chọn trong vòng con người – để Ngài có thể biết những mong muốn của chúng tôi và thông cảm với chúng tôi. Bạn biết câu chuyện cũ, rằng một nửa thế giới không biết nửa còn lại sống như thế nào; và điều đó rất đúng. Tôi tin rằng một số người giàu không có khái niệm gì về nỗi đau khổ của người nghèo. Họ không biết lao động để kiếm thức ăn hàng ngày là như thế nào. Họ có một khái niệm rất mờ nhạt về ý nghĩa của việc tăng giá bánh mì. Họ không biết gì về nó; và khi chúng ta trao quyền cho những người chưa bao giờ thuộc về dân sự, họ không hiểu nghệ thuật cai trị chúng ta. Nhưng Chúa Giê-xu Christ vĩ đại và vinh hiển của chúng ta là Đấng được chọn giữa vòng dân sự; và do đó, Ngài biết mong muốn của chúng ta. Sự cám dỗ và nỗi đau mà Ngài phải chịu trước chúng ta; Người đã chịu đựng bệnh tật, vì khi bị treo trên thập giá, cái nắng thiêu đốt của mặt trời thiêu đốt đó đã gây ra một cơn sốt thiêu đốt; mệt mỏi – Ngài đã chịu đựng nó, vì mệt mỏi Ngài ngồi bên giếng; nghèo đói – Ngài biết điều đó, vì đôi khi Ngài không có bánh để ăn, ngoại trừ thứ bánh mà thế giới không biết gì về nó; không nhà cửa – Ngài biết điều đó, vì cáo có hang, chim trời có tổ, nhưng Ngài không có chỗ gối đầu. Hỡi anh em Cơ đốc nhân của tôi, không có nơi nào mà Ngài không thể đến, nơi nào Đấng Christ chưa hiện diện trước mặt bạn, ngoại trừ những nơi tội lỗi. Trong thung lũng tối tăm của bóng chết, bạn có thể nhìn thấy những bước chân đẫm máu của Ngài—những dấu chân đẫm máu; phải, và ngay cả ở vùng nước sâu của sông Giô-đanh đang dâng trào, khi đến gần bờ sông, bạn hãy nói:Có dấu chân người: các dấu chân này là của ai?” Bạn sẽ cúi xuống, phân biệt một dấu đinh và nói: “Đó là dấu chân của Chúa Giê-xu phước hạnh.” Ngài đã ở trước bạn; Ngài đã san bằng con đường; Ngài đã bước vào ngôi mộ, để Ngài có thể biến ngôi mộ thành phòng ngủ hoàng gia của dòng dõi được chuộc, cái tủ nơi họ đặt quần áo lao động sang một bên, để mặc lễ phục của sự yên nghỉ vĩnh cửu. Ở mọi nơi, bất cứ nơi nào chúng ta đi, Thiên sứ của Giao ước đã là người báo trước cho chúng ta; mỗi gánh nặng chúng ta phải mang, đã từng được đặt lên vai Em-ma-nu-ên.

Con đường của Ngài gian nan và tăm tối hơn con đường của tôi rất nhiều; 

Có phải Đấng Christ, Chúa của tôi đau khổ, và tôi sẽ ăn năn? 

Tôi đang nói với những người đang trong cơn thử thách lớn. Bạn đồng hành thân mến! can đảm lên: Đấng Christ đã làm con đường nên thánh, và biến con đường hẹp thành đường sự sống của chính Vua. 

Hãy suy nghĩ thêm một chút, và sau đó tôi sẽ chuyển sang điểm thứ ba. Ở đằng kia có một linh hồn tội nghiệp muốn đến với Chúa Giê-xu, nhưng anh ta đang gặp khó khăn rất lớn, e rằng Ngài không nên đến ngay; và tôi biết nhiều Cơ đốc nhân nói: Ồ, tôi hy vọng mình đã đến với Đấng Christ; nhưng tôi sợ tôi đã không đến đúng.” Có một chú thích nhỏ cho một trong những bài thánh ca trong bộ sưu tập của ông Denham thân yêu, trong đó ông nói, “Một số người sợ rằng họ không thành công. Bây giờ, không ai có thể đến trừ phi Chúa Cha kéo đến; vì vậy tôi hiểu rằng, nếu họ có đến, họ không thể sai được.” Tôi cũng hiểu, nếu người ta đến, họ phải đến ngay. Đây là một suy nghĩ cho bạn, kẻ tội nghiệp sắp tới. Tại sao bạn sợ đến với Ngài? Bạn nói “Ồ! Tôi là một kẻ tội lỗi quá lớn, Đấng Christ sẽ không thương xót tôi.” Ồ! bạn không biết Chủ nhân ơn phước của tôi; Ngài đáng yêu hơn bạn nghĩ. Tôi đã từng xấu xa đến mức nghĩ như vậy; nhưng tôi đã thấy Ngài tốt gấp vạn lần tôi nghĩ. Tôi nói cho bạn biết, Ngài rất đáng yêu, rất nhân từ, rất tốt bụng, không có một nửa nào tốt như Ngài. Ngài tử tế hơn bao giờ hết bạn có thể nghĩ; tình yêu của Ngài lớn hơn nỗi sợ hãi của bạn, và công lao của Ngài phổ biến hơn tội lỗi của bạn. Nhưng bạn vẫn nói, “Tôi sợ rằng tôi sẽ không đến kịp; Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không sử dụng những từ có thể chấp nhận được. Tôi nói cho bạn biết tại sao lại như vậy: bởi vì bạn không nhớ rằng Đấng Christ đã bị lấy ra khỏi dân chúng. Nếu Hoàng đế mời tôi đến vào sáng mai, tôi dám nói rằng tôi sẽ rất lo lắng về loại trang phục mà tôi nên mặc, và tôi nên bước vào như thế nào, và tôi nên tuân theo nghi thức cung đình như thế nào, v.v. nhưng nếu một trong những người bạn của tôi ở đây sai mời tôi, tôi nên đi ngay và gặp anh ấy, bởi vì anh ấy là một người trong vòng dân sự, và tôi thích anh ta. Một số bạn nói, Làm sao tôi có thể đến với Đấng Christ? Những gì tôi sẽ nói? Tôi sẽ dùng những từ nào đây?” Nếu bạn đi đến một người ở bậc cao hơn bạn, bạn có thể nói như vậy: nhưng Ngài là một con người trong vòng dân sự. Bạn hãy đi, hỡi tội nhân tội nghiệp – chỉ trong bộ đồ rách rưới của bạn, chỉ trong sự bẩn thỉu của bạn – trong tất cả sự xấu xa của bạn, hãy là chính bạn. Hỡi kẻ tội lỗi bị lương tâm cắn rứt, hãy đến với Chúa Giê-xu! Ngài là một con người trong dân sự. Nếu Thánh Linh đã ban cho bạn ý thức về tội lỗi, đừng nghiên cứu xem bạn sẽ đến như thế nào; dù sao đi nữa; đến với một tiếng rên rỉ, đến với một tiếng thở dài, đến với một giọt nước mắt,—bất kỳ ai đến, nếu bạn không đến, sẽ làm được, vì Ngài là một trong số họ. Thánh Linh và Cô Dâu nói: Hãy đến; kẻ nào nghe nói hãy đến. Ở đây tôi không thể cưỡng lại việc đưa ra một minh họa. Tôi nghe nói rằng trong sa mạc, khi các đoàn lữ hành thiếu nước và họ sợ sẽ không tìm được nước, họ có thói quen cử một con lạc đà cùng với người cưỡi nó đi trước một quãng, rồi sau một quãng không gian nối tiếp không gian khác: và sau đó, trong một khoảng thời gian ngắn, một khoảng không gian khác: ngay khi người đầu tiên tìm thấy nước, gần như trước khi anh ta cúi xuống uống, anh ta hét to, Hãy đến đây!” Người tiếp theo, nghe thấy giọng nói, lặp lại từ, “Hãy đến!” trong khi người gần nhất lại cất lên tiếng kêu, “Hãy đến!” cho đến khi toàn bộ vùng hoang dã vang lên từ “Hãy đến!” Vì vậy, trong câu đó, “Thánh Linh và Cô Dâu trước hết nói rằng: Hãy đến; sau đó, kẻ nào nghe hãy nói: Hãy đến; và kẻ nào khát, hãy đến và nhận lấy nước sự sống cách nhưng không. Với bức tranh này, tôi để lại cuộc khảo sát của chúng ta về những lý do cho sự lựa chọn của Chúa Giê-xu Christ. 

III. Và bây giờ tôi sẽ kết thúc với SỰ TÔN CAO CỦA NGÀI. “Ta đã nhắc cao lên một đấng được lựa chọn trong dân sự.Bạn sẽ nhớ lại, trong khi tôi đang nói về sự tôn cao này, rằng đó thực sự là sự tôn cao của tất cả những người được chọn trong con người của Đấng Christ; vì tất cả những gì Đấng Christ là, và tất cả những gì Đấng Christ có, đều là của tôi. Nếu tôi là một tín đồ, bất kể Ngài là ai trong con người cao quý của Ngài, thì tôi cũng vậy, vì tôi được tạo ra để ngồi cùng với Đấng Christ ở những nơi trên trời. 

  1. Trước hết, các bạn thân mến, đó là sự tôn cao đủ để thân thể Đấng Christ được tôn cao trong sự hiệp nhất với thần tính. Đó là vinh dự mà không ai trong chúng ta có thể nhận được. Chúng ta không bao giờ hy vọng thân xác này được hợp nhất với một Đức Chúa Trời. Không, không thể nào. Một lần đầu thai (incarnation, ctd. sự hiện thân) đã được thực hiện—không bao giờ có một lần khác, nhưng chỉ có một lần. Không ai khác có thể nói rằng, “Ngài là một với Cha, và Cha là một với Ngài.” Người ta sẽ không nói về bất kỳ người nào khác rằng Thần linh ngự trong Ngài, và rằng Đức Chúa Trời đã hiển hiện trong xác thịt của Ngài, được các thiên sứ trông thấy, được Thánh Linh xưng công bình, và được đưa lên vinh hiển.
  2. Thêm nữa, Đấng Christ đã được tôn cao nhờ sự sống lại của Ngài. Ồ! Lẽ ra tôi muốn lẻn vào ngôi mộ của Đấng Cứu Thế của chúng ta. Tôi cho rằng đó là một căn phòng lớn; bên trong nó đặt một chiếc quan tài bằng đá cẩm thạch khổng lồ, và rất có thể một chiếc nắp nặng nề đã được đặt trên đó. Sau đó, bên ngoài cánh cửa có một tảng đá hùng vĩ, và những người lính canh gác trước nó. Ngài đã ngủ ở đó ba ngày rồi! Ồ! Tôi có thể muốn nhấc nắp quan tài đó lên và nhìn Ngài. Ngài nằm nhợt nhạt; trên người Ngài có những vệt máu, không phải tất cả đều được rửa sạch bởi những người phụ nữ cẩn thận đã chôn cất Ngài. Thần chết hân hoan kêu lên, “Ta đã giết hắn: dòng dõi của người đàn bà muốn tiêu diệt ta giờ là tù nhân của ta! A! cái chết nghiệt ngã cười làm sao! A! cách Ngài nhìn chằm chằm qua mí mắt xương xẩu của mình, khi Ngài nói, “Ta đã nắm trong tay kẻ chiến thắng đáng tự hào. Đấng Christ nói, A! nhưng ta có ngươi!” Và Ngài bật dậy, nắp quan tài bật tung; và kẻ nắm giữ chìa khóa của cái chết và địa ngục, đã nắm lấy cái chết, nghiền nát tay chân bằng sắt của Ngài thành bột, quật Ngài xuống đất và nói: “Hỡi cái chết, ta sẽ là bệnh dịch của ngươi; Hỡi địa ngục, ta sẽ là sự hủy diệt của ngươi.” Ngài bước ra, và lần lượt những người canh gác bỏ chạy. Ngạc nhiên với vinh quang, rạng rỡ với ánh sáng, rực rỡ với sự thiêng liêng, Ngài đứng trước mặt họ. Sau đó, Đấng Christ đã được tôn cao trong sự phục sinh của mình.
  3. Nhưng khi thăng thiên, Ngài cao cả biết bao! Ngài rời thành đi lên đỉnh đồi, có các môn đệ theo hầu trong khi chờ đợi giờ đã định. Đánh dấu sự thăng thiên của Ngài! Tạm biệt cả vòng tròn, Ngài đi lên dần dần, giống như sự bay bổng của sương mù từ mặt hồ, hay đám mây từ dòng sông bốc hơi. Trên cao, Ngài bay vút lên: nhờ sức nổi và sức đàn hồi mạnh mẽ của chính mình, Ngài đã bay lên cao—không giống như Ê-li, được những con ngựa lửa khiêng lên; cũng không giống Ê-nóc ngày xưa, không thể nói là không, vì Chúa đã mang ông đi. Ngài tự mình đi; và khi Ngài đi, tôi nghĩ rằng tôi thấy các thiên thần nhìn xuống từ các bức tường thành trên trời và kêu lên, “Hãy xem Người anh hùng chinh phục đang đến! trong khi khi Ngài đến gần hơn, họ lại hét lên, Hãy xem Anh hùng chinh phục đến!’ Vì vậy, cuộc hành trình của Ngài qua các tầng mây đã hoàn tất—Ngài đến gần cổng thiên đàng—các thiên sứ tham dự hét lên: “Hãy ngẩng cao đầu lên, hỡi các cánh cổng đời đời; và hãy cất cao lên, hỡi những cửa đời đời!’ Những đội quân vinh quang hiếm hoi đặt câu hỏi, Ai là vua vinh hiển?”, từ đó hàng vạn cái lưỡi cuộn trào một đại dương hòa âm, đập những làn sóng âm nhạc hùng vĩ trên cánh cổng ngọc trai và mở chúng ra cùng một lúc, “Ấy là CHÚA có sức lực và quyền năng, CHÚA mạnh dạng trong chiến trận! Kìa! các rào cản của thiên đang được mở rộng và các thiên sứ đang vội vã gặp vị vua của họ.

Họ mang cỗ xe của Ngài từ xa,  

Để đưa Ngài lên ngai vàng; 

Vỗ đôi cánh đắc thắng của họ và nói,  

‘Công việc của Đấng Cứu Rỗi đã hoàn thành.’ 

Kìa Ngài diễu hành qua các đường phố! Hãy xem các vương quốc và quyền lực sụp đổ trước mặt Ngài như thế nào! Vương miện được đặt dưới chân Ngài, và Cha Ngài nói: “Làm tốt lắm, Con của ta, làm tốt lắm!’ trong khi thiên đường vang vọng tiếng reo hò, “Làm tốt lắm! Làm tốt!” Ngài leo lên ngôi cao đó, bên hữu Đức Chúa Trời. “Ta đã tôn vinh một người được chọn trong số mọi người.” 

  1. Sự tôn cao cuối cùng của Đấng Christ mà tôi sẽ đề cập đến là điều sẽ đến, khi Ngài sẽ ngồi trên ngai vàng của Đa-vít, tổ phụ Ngài, và sẽ phán xét tất cả các quốc gia. Bạn sẽ nhận thấy rằng tôi đã bỏ qua sự tôn vinh mà Đấng Christ phải có với tư cách là vua của thế giới này trong thiên niên kỷ. Tôi không tuyên bố là hiểu nó, và do đó tôi để mặc nó. Nhưng tôi tin rằng Chúa Giê-xu Christ sẽ đến trên ngai phán xét, “và trước mặt Ngài sẽ được tập hợp tất cả các quốc gia; Ngài sẽ phân rẽ họ với nhau, như người chăn tách chiên ra khỏi dê. Hỡi những tội nhân! bạn tin rằng có một sự phán xét; bạn biết rằng cỏ lùng và lúa mì không phải lúc nào cũng mọc cùng nhau—rằng chiên và dê không phải lúc nào cũng ăn trên một đồng cỏ; nhưng bạn có biết về một Người sẽ phán xét bạn—rằng Người sẽ phán xét bạn là một Con Người không? Tôi nói một Con Người đã từng bị coi thường và từ chối.

Chúa sẽ đến, nhưng không như cách cũ  

Như một lần Ngài đã đến trong sự thấp hèn: 

Một người khiêm nhường trước kẻ thù; 

Một người mệt mỏi và đầy tai ương. 

A! Không. Cầu vồng sẽ ở trên đầu Ngài; Ngài sẽ cầm mặt trời trong tay phải như một dấu hiệu của chính phủ của mình; Ngài sẽ đặt mặt trăng và các ngôi sao dưới chân mình, giống như bụi trên bệ ngai vàng của Ngài, sẽ là những đám mây ánh sáng rắn chắc. Những cuốn sách sẽ được mở ra—những cuốn sách đồ sộ, chứa đựng những việc làm của cả người sống và người chết. A! Làm thế nào mà Người Na-xa-rét bị khinh miệt sẽ ngồi chiến thắng trước tất cả kẻ thù của mình. Không còn những lời chế nhạo, nhạo báng, giễu cợt; nhưng một tiếng kêu đau khổ ghê tởm, “Hãy che giấu chúng tôi khỏi khuôn mặt của Người ngồi trên ngai vàng.” Ôi, hỡi những thính giả của tôi, những người giờ đây đang nhìn Chúa Giê-xu và thập tự giá của Ngài với vẻ khinh bỉ, tôi run sợ cho các bạn. Ôi, dữ dội hơn sư tử săn mồi, là tình yêu một khi đã nổi cơn thịnh nộ. Ôi những người khinh thường! Tôi cảnh báo các bạn về ngày đó khi vầng trán điềm tĩnh của Con Người đau khổ sẽ cau lại; khi con mắt từng được làm ướt bởi những giọt sương thương hại, sẽ lóe lên tia chớp trên kẻ thù của ; và bàn tay đã từng bị đóng đinh vào thập tự giá để cứu chuộc chúng ta, sẽ nắm lấy tia sét cho sự nguyền rủa của bạn; trong khi cái miệng đã từng nói: “Hãy đến với ta, hỡi những kẻ mệt mỏi, sẽ thốt ra những lời vang dội và khủng khiếp hơn cả tiếng sấm, “Hãy biến đi, đồ đáng nguyền rủa! Hỡi các tội nhân! các bạn có thể nghĩ rằng việc phạm tội với Người ở Na-xa-rét là một chuyện nhỏ nhặt, nhưng các bạn sẽ thấy rằng khi làm như vậy, các bạn đã xúc phạm đến Người sẽ xét xử thế gian theo lẽ công bình; và vì sự nổi loạn của mình, các người sẽ phải chịu đựng những đợt dày vò trong đại dương thịnh nộ vĩnh cửu. Đức Chúa Trời có thể giải cứu bạn khỏi sự diệt vong đó! Nhưng tôi cảnh báo bạn về nó. Hẳn các bạn đều đã đọc câu chuyện về một người phụ nữ, trong ngày cưới, bước lên cầu thang và nhìn thấy một chiếc rương cũ, trong lúc vui vẻ và nô đùa, cô ấy đã bước vào trong, định giấu mình một giờ, để bạn bè của cô ấy có thể săn lùng cô ấy; nhưng một chiếc khóa lò xo đã phục kích ở đó, và buộc chặt cô ấy mãi mãi; Họ cũng không bao giờ tìm thấy cô ấy, cho đến khi nhiều năm trôi qua, khi di chuyển chiếc rương cũ kỹ nặng nề đó, họ tìm thấy xương của một bộ xương, đây đó có một chiếc nhẫn nạm đá quý và một số thứ đẹp đẽ. Cô ấy đã nhảy vào đó trong niềm vui và sự vui vẻ, nhưng đã bị nhốt mãi mãi. Hỡi những bạn trẻ! hãy lưu ý rằng bạn không bị nhốt vĩnh viễn bởi tội lỗi của mình! Một ly vui vẻ—là tất cả. “Một bước thôi, cô ấy nói vậy. Nhưng có một ổ khóa bí mật đang phục kích. Một lần rẽ vào ngôi nhà ô nhục đó – một lần lang thang khỏi những con đường ngay thẳng – thế thôi. Ôi tội nhân! nó là tất cả. Nhưng bạn có biết tất cả những điều đó là gì không? Để được đóng chặt cô ấy xuống mãi mãi? Ồ! nếu bạn muốn trốn tránh điều này, hãy liệt kê cho tôi, trong khi — vì tôi chỉ còn một khoảnh khắc nữa — tôi nói với bạn một lần nữa về Con Người được chọn trong số những người.” 

Hỡi những người tự hào! Tôi có một từ cho bạn. Hỡi những người mảnh khảnh, bước chân không được chạm đất! các bạn là những kẻ coi thường đồng loại của mình—những con sâu kiêu ngạo coi thường đồng loại của mình, bởi vì các bạn ăn mặc có phần lòe loẹt hơn! Bạn nghĩ gì về điều này? Một người của mọi người sẽ cứu bạn, nếu bạn được cứu. Đấng Christ của đám đông – Đấng Christ của dân sự – Đấng Christ của mọi người – Ngài sẽ là Đấng Cứu Rỗi của bạn! Anh phải cúi xuống, hỡi người đàn ông kiêu hãnh! Cô phải cúi đầu, hỡi cô gái kiêu hãnh! Bạn phải bỏ đi vẻ hào hoa của mình, nếu không bạn sẽ không bao giờ được cứu; vì Đấng Cứu Rỗi của mọi người phải là Đấng Cứu Rỗi của bạn! 

Nhưng với tội nhân đang run rẩy đáng thương, người đã mất đi niềm tự hào, tôi lặp lại lời đảm bảo đầy an ủi. Bạn sẽ trốn tránh tội lỗi? Bạn sẽ tránh được lời nguyền chứ? Vị Chủ nhân của tôi bảo tôi hãy nói sáng nay—“Hỡi những người mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng ta, ta sẽ cho các ngươi được yên nghỉ.” Tôi nhớ câu nói của một vị thánh tốt ngày xưa. Một người nào đó đang nói về lòng thương xót và tình yêu thương của Chúa Giê-xu, và kết luận bằng cách nói, Ồ, thật ngạc nhiên phải không?’ Cô ấy nói, “Không, không hề.” Nhưng họ nói rằng nó đã là vậy. Tại sao, cô ấy nói, “Nó giống như Ngài; nó cũng giống như Ngài! Bạn nói xem, bạn có thể tin một điều như vậy của một người? Ồ vâng!” có thể nói, đó chỉ là bản chất của Ngài.” Vì vậy, có lẽ bạn không thể tin rằng Đấng Christ sẽ cứu bạn, một tạo vật tội lỗi như bạn. Ngài đã cứu Sau-lơ – Ngài đã cứu tôi – Ngài có thể cứu bạn. Phải, hơn thế nữa, Ngài sẽ cứu bạn. Vì bất cứ ai đến với Ngài, Ngài sẽ không bao giờ bỏ ra ngoài. 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *