TƯỞNG NHỚ ĐẤNG CHRIST
bởi C.H. Spurgeon
vào ngày 7 tháng 1 năm 1855, tại Nhà Nguyện Phố New Park, Southwark.
“Hãy làm điều này để nhớ đến ta.”—I Cô-rinh-tô 11:24.
Do đó, dường như Cơ đốc nhân có thể quên Đấng Christ. Bản văn ngụ ý khả năng quên liên quan đến người mà lòng biết ơn và tình cảm buộc họ phải nhớ đến. Có thể không cần đến lời khuyên đầy yêu thương này, nếu không có một giả định đáng sợ rằng ký ức của chúng ta có thể tỏ ra phản bội, và ký ức của chúng ta có tính chất hời hợt hoặc thay đổi về bản chất. Đây cũng không phải là một giả định trần trụi: than ôi, nó đã được xác nhận quá rõ ràng theo kinh nghiệm của chúng ta, không phải là một khả năng, mà là một sự thật đáng tiếc. Thoạt nhìn, có vẻ như một tội ác quá lớn đối với những người đã cải đạo.
Dường như những người đã được cứu chuộc bằng huyết của Chiên Con đang hấp hối, lại không bao giờ quên được Đấng chuộc tội của họ; để những ai đã được Con Đức Chúa Trời hằng yêu mến bằng tình yêu vĩnh cửu, thì không bao giờ quên Người Con ấy; nhưng lùng bùng lỗ tai, than ôi, nó quá rõ ràng trước mắt để cho phép chúng ta phủ nhận sự thật. Hãy quên Đấng ấy, người chưa bao giờ quên chúng ta! Hãy quên Đấng đã đổ huyết vì tội lỗi chúng ta! Hãy quên đi người đã yêu chúng ta cho đến chết! Nó có thể được không? Vâng, điều đó không chỉ có thể, nhưng lương tâm thú nhận rằng đó là lỗi quá đáng buồn của tất cả chúng ta, rằng chúng ta có thể nhớ bất cứ điều gì ngoại trừ Đấng Christ. Đối tượng mà chúng ta nên coi là vị vua của tấm lòng mình, lại chính là thứ mà chúng ta dễ quên nhất. Nơi mà người ta nghĩ rằng ký ức sẽ nán lại, và vô niệm sẽ là một kẻ xâm nhập lạ mặt, đó là nơi bị bước chân của sự lãng quên làm ô uế, và đó là nơi mà ký ức rất ít khi tìm đến. Tôi kêu gọi lương tâm của mọi Cơ đốc nhân ở đây: Bạn có thể phủ nhận sự thật về những gì tôi nói không? Bạn không thấy mình đã quên Chúa Giê-xu sao? Một số tạo vật đánh cắp tấm lòng của bạn, và bạn không quan tâm đến người mà bạn nên đặt tình cảm. Một số công việc kinh doanh trần tục thu hút sự chú ý của bạn khi bạn nên dán mắt vào thập tự giá. Đó là vòng quay không ngừng của thế gian, thế gian, thế gian; tiếng ồn ào liên tục của trái đất, trái đất, trái đất, lấy đi linh hồn khỏi Đấng Christ. Ồ! các bạn của tôi, chẳng phải quá đáng buồn là chúng ta có thể nhớ bất cứ điều gì ngoại trừ Đấng Christ, và không có gì quên dễ dàng bằng Đấng mà chúng ta phải tưởng nhớ? Trong khi ký ức sẽ bảo tồn một loại cỏ dại bị nhiễm độc, nó sẽ khiến Hoa hồng Sa-rôn khô héo.
Nguyên nhân của điều này rất rõ ràng: nó nằm ở một hoặc hai sự thật. Chúng ta quên Đấng Christ, bởi vì những người được tái sinh như chúng ta thực sự là như thế nào, sự hư nát và sự chết vẫn còn tồn tại ngay cả trong những người được tái sinh. Chúng ta quên Ngài vì chúng ta mang theo mình A–đam cũ của tội lỗi và sự chết. Nếu chúng ta hoàn toàn là những sinh vật mới sinh, chúng ta không bao giờ được quên tên của người mà chúng ta yêu mến. Nếu chúng ta là những tạo vật được tái sinh hoàn toàn, thì chúng ta nên ngồi xuống và suy ngẫm về tất cả những gì Đấng Cứu Rỗi đã làm và chịu đựng; tất cả những gì Ngài là; tất cả những gì Ngài đã hứa sẽ thực hiện một cách vẻ vang; và tình cảm lưu động của chúng ta sẽ không bao giờ lạc lối; nhưng tập trung, đóng đinh, cố định vĩnh viễn vào một đối tượng, chúng ta nên liên tục chiêm ngưỡng cái chết và sự đau khổ của Chúa chúng ta. Nhưng than ôi! chúng ta có một con sâu trong tim, một ổ sâu bệnh, một ngôi mộ bên trong, những ham muốn, những tưởng tượng thấp hèn và những đam mê xấu xa mạnh mẽ, giống như những giếng nước độc, liên tục tuôn ra những dòng ô uế. Tôi có một tấm lòng, mà Chúa biết, tôi ước mình có thể vắt ra khỏi cơ thể mình và bay đến một khoảng cách vô tận; một linh hồn là hang của chim ô uế, hang của những sinh vật đáng ghê tởm, nơi rồng bay và cú mèo tụ tập, nơi mọi thú dữ của điềm xấu trú ngụ; một trái tim quá thấp hèn không có gì để so sánh với—“lừa dối hơn tất cả mọi thứ và cực kỳ xấu xa.” Đây là lý do tại sao tôi quên Đấng Christ. Đây cũng không phải là nguyên nhân duy nhất. Tôi nghi ngờ nó nằm ở một nơi khác quá. Chúng ta quên Đấng Christ vì xung quanh có quá nhiều thứ khác thu hút sự chú ý của chúng ta.
Bạn nói, “Nhưng chúng không nên làm như vậy, bởi vì mặc dù chúng ở xung quanh chúng ta, chúng không là gì so với Chúa Giê-xu Christ: mặc dù họ ở gần trái tim chúng ta một cách đáng sợ, họ là gì so với Đấng Christ?” Nhưng các bạn thân mến, bạn có biết rằng độ gần của một vật thể có ảnh hưởng rất lớn đến sức mạnh của nó không? Mặt trời lớn hơn mặt trăng rất nhiều lần, nhưng mặt trăng có ảnh hưởng lên thủy triều của đại dương lớn hơn mặt trời, đơn giản vì nó ở gần hơn và có sức hút lớn hơn. Vì vậy, tôi thấy rằng một con sâu nhỏ đang bò trên đất có ảnh hưởng đến linh hồn tôi nhiều hơn là Đấng Christ vinh hiển trên thiên đàng; một nắm đất vàng, một tiếng tăm lừng lẫy, một tiếng vỗ tay tán thưởng, một công việc làm ăn phát đạt, ngôi nhà của tôi, tổ ấm của tôi, sẽ ảnh hưởng đến tôi hơn tất cả những vinh quang của thế giới thượng lưu; phải, hơn là chính khải tượng tuyệt vời: đơn giản vì trái đất thì gần và thiên đàng thì xa. Ngày hạnh phúc, khi tôi sẽ được nâng đỡ trên đôi cánh của các thiên thần để ở mãi mãi bên Chúa của tôi, để đắm mình trong nụ cười tỏa nắng của Ngài, và để lạc lối trong vẻ rạng rỡ khôn tả của khuôn mặt đáng yêu của Ngài. Sau đó, chúng ta thấy nguyên nhân của sự lãng quên; chúng ta hãy đỏ mặt vì nó; chúng ta hãy buồn vì đã bỏ bê Chúa của chúng ta quá nhiều, và bây giờ chúng ta hãy chú ý đến lời của Ngài, “Hãy làm điều này để tưởng nhớ đến ta,” với hy vọng rằng âm thanh trang trọng của nó có thể xua đuổi con quỷ vô ơn hạ đẳng.
Trước hết, chúng ta sẽ nói về đối tượng phước hạnh của sự tưởng nhớ (memory); thứ hai, dựa trên những lợi ích có được từ việc tưởng nhớ Người này; thứ ba là sự giúp đỡ nhân từ, đối với trí nhớ của chúng ta—“Hãy làm điều này để tưởng nhớ đến ta;” và thứ tư, mệnh lệnh nhẹ nhàng, “Hãy làm điều này để tưởng nhớ đến ta.” Xin Đức Thánh Linh mở miệng tôi và tấm lòng của anh chị em, để chúng tôi nhận được phước lành.
- Trước hết, chúng ta sẽ nói về ĐỐI TƯỢNG VINH QUANG VÀ QUÝ GIÁ CỦA SỰ TƯỞNG NHỚ—“Hãy làm việc này để tưởng nhớ đến ta.” Cơ đốc nhân có nhiều kho báu để khóa trong tủ ký ức. Họ nên nhớ sự chọn lựa của mình—“Được Chúa chọn trước khi thời gian được bắt đầu.” Họ nên lưu tâm đến nguồn gốc của họ, rằng họ đã được lấy ra khỏi đất sét bùn, được đẽo ra khỏi cái hố khủng khiếp. Họ phải nhớ lại sự kêu gọi thực sự của mình, vì họ đã được Đức Chúa Trời kêu gọi, và được giải cứu bởi quyền năng của Đức Thánh Linh. Họ phải ghi nhớ những sự giải cứu đặc biệt của họ—tất cả những gì đã được thực hiện cho họ, và tất cả lòng thương xót ban cho họ. Nhưng có một người mà họ nên ướp trong linh hồn mình bằng những loại hương liệu đắt giá nhất—một người, trên tất cả những món quà khác của Đức Chúa Trời, xứng đáng được tưởng nhớ mãi mãi. Một điều tôi đã nói vì ý tôi là không phải là một hành động, ý tôi là không phải là một việc làm; nhưng đó là một Người mà tôi sẽ đóng khung chân dung bằng vàng, và treo trong phòng khách của linh hồn. Tôi muốn các bạn là những học trò nghiêm túc về tất cả những việc làm của Đấng Mê-si-a chiến thắng. Tôi muốn bạn thân mật với cuộc sống của Người yêu dấu của chúng ta. Nhưng đừng quên thân vị; vì câu Kinh Thánh nói, “Hãy làm điều này để nhớ TA.” Chính thân vị vinh hiển của Đấng Christ phải là đối tượng để chúng ta tưởng nhớ. Đó là hình ảnh của Ngài nên được lưu giữ trong mọi đền thờ của Đức Thánh Linh.
Nhưng một số người sẽ nói, “Làm sao chúng tôi nhớ được thân vị của Đấng Christ khi chúng tôi chưa từng thấy? Chúng tôi không thể nói hình dạng đặc biệt của khuôn mặt Ngài là gì; chúng tôi tin rằng vẻ mặt của Ngài đẹp hơn bất kỳ người nào khác — mặc dù qua đau buồn và đau khổ hơn – nhưng vì chúng tôi không nhìn thấy nó nên chúng tôi không thể nhớ được, chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy bàn chân của Ngài khi chúng bước đi trên hành trình của lòng thương xót của Ngài; chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy đôi bàn tay của Ngài khi Ngài dang rộng chúng ra đầy tình yêu thương; chúng tôi không thể nhớ được ngữ điệu kỳ diệu trong ngôn ngữ của Ngài, khi mà tài hùng biện hơn cả thiên sứ, Ngài đã khiến đám đông kinh ngạc và bịt tai không muốn nghe Ngài; chúng ta không thể hình dung ra nụ cười ngọt ngào luôn nở trên môi Ngài cũng như cái cau mày khủng khiếp mà Ngài dùng để trừng phạt những người Pha-ri-si; chúng tôi không thể nhớ đến Ngài trong những đau khổ và thống khổ của Ngài vì chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy Ngài.” Chà, bạn thân mến, tôi cho rằng đúng là bạn không thể nhớ được diện mạo hữu hình, vì bạn chưa được sinh ra lúc đó, nhưng bạn không biết rằng ngay cả Sứ đồ cũng nói, mặc dù ông đã biết Đấng Christ theo xác thịt, nhưng từ đó trở đi theo xác thịt Ngài sẽ không còn biết Đấng Christ nữa. Diện mạo tự nhiên, chủng tộc, dòng dõi, sự nghèo khó, cách ăn mặc khiêm tốn, không là gì trong sự đánh giá của vị Sứ đồ về Chúa vinh hiển của ông. Và do đó, mặc dù bạn không biết Ngài theo xác thịt, nhưng bạn có thể biết Ngài theo thuộc linh; theo cách này, bây giờ bạn có thể nhớ đến Chúa Giê-xu nhiều như Phi-e-rơ, Phao-lô, Giăng, Gia-cơ, hoặc bất kỳ ai trong số những người được ưu ái đã từng giẫm lên vết chân của ngài, đi bên cạnh ngài, hoặc tựa đầu vào lòng ngài. Trí nhớ triệt tiêu khoảng cách và vượt qua thời gian, và có thể nhìn thấy Chúa, mặc dù Ngài được tôn cao trong vinh quang.
A! chúng ta hãy dành năm phút để tưởng nhớ Chúa Giê-xu. Chúng ta hãy nhớ đến Ngài khi Ngài chịu phép báp-têm, khi xuống nước sông Giô-đanh, có tiếng phán rằng: “Đây là Con yêu dấu của Ta, đẹp lòng Ta mọi đàng.” Kìa Ngài đang nhỏ giọt từ dòng nước lên. Chắc chắn nước có ý thức phải đỏ mặt vì Đức Chúa Trời của nó đang đứng trong nó. Ngài ngủ trong những con sóng của nó một lúc, để làm nên thánh ngôi mộ của báp-têm, trong đó những người đã chết với Đấng Christ được chôn cất cùng Ngài. Chúng ta hãy nhớ đến Ngài trong vùng hoang mạc, nơi Ngài đã đi thẳng từ sự dìm mình của mình (sau khi làm phép báp-tem). Ồ! Tôi thường nghĩ về cảnh tượng đó trong sa mạc, khi Đấng Christ, mệt mỏi và kiệt sức, Ngài ngồi xuống, có lẽ trên rễ xương xẩu của một cây cổ thụ nào đó. Ngài đã nhịn ăn bốn mươi ngày, Ngài đang đói, khi Ngài yếu đuối cùng cực, ma quỷ đã đến. Có lẽ Nó đã che giấu vương quyền quỷ dữ của mình dưới hình dạng một người hành hương lớn tuổi nào đó, và cầm một hòn đá lên, nói, “Hỡi Người hành hương mệt mỏi, nếu ngươi là Con Thiên Chúa thì hãy truyền cho hòn đá này trở thành bánh đi.” Tôi nghĩ rằng tôi nhìn thấy hắn, với nụ cười xảo quyệt và cái nhìn hiểm độc của nó, khi nó cầm hòn đá và nói “Nếu,” – báng bổ nếu, – “Nếu ngươi là Con của Chúa, hãy ra lệnh rằng hòn đá này sẽ trở thành bữa ăn cho ngươi và ta, vì cả hai chúng ta đều đói, và đó sẽ là một hành động thương xót; ngươi có thể làm điều đó một cách dễ dàng, hãy phán, và nó sẽ giống như bánh từ trời; chúng ta sẽ ăn nó, và ngươi và ta sẽ là bạn mãi mãi.” Nhưng Chúa Giê-xu đã nói—và ôi, Ngài đã nói điều đó thật ngọt ngào làm sao—“Người ta sống không chỉ bằng bánh.” Ồ! Đấng Christ đã chiến đấu với kẻ cám dỗ một cách tuyệt vời biết bao! Chưa bao giờ có một trận chiến như vậy. Đó là một cuộc đấu tay đôi—một trận chiến tay đôi—khi con sư tử vô địch của hầm hố, và con sư tử dũng mãnh của chi phái Giu-đa, chiến đấu cùng nhau. Cảnh tượng tuyệt vời! Các thiên thần đứng xung quanh để ngắm nhìn cảnh tượng, giống như những người già ngồi xem giải đấu của các chiến binh nổi tiếng. Ở đó Sa–tan tập hợp sức mạnh của mình; tại đây Apollyon tập trung tất cả sức mạnh ma quỷ của mình, để trong cuộc vật lộn khổng lồ này, nó có thể lật đổ dòng giống của người phụ nữ. Nhưng Chúa Giê-xu còn hơn cả một đối thủ xứng tầm với nó; trong cuộc đấu vật, Ngài đã cho nó một cú ngã chết người, và trở thành một người chiến thắng. Chiên Con của Đức Chúa Trời! Tôi sẽ nhớ những nỗ lực trong sa mạc của Ngài, khi tôi chiến đấu với Sa–tan lần sau. Lần tới khi tôi có xung đột với Diabolus (ác quỉ) đang gầm thét, tôi sẽ trông đợi vào Ngài, người đã chinh phục một lần mãi mãi, và đập vỡ đầu con rồng bằng những cú đánh mạnh mẽ của Ngài.
Hơn nữa, tôi cầu xin bạn nhớ đến Ngài trong tất cả những cám dỗ hàng ngày và những thử thách hàng giờ, trong cuộc đấu tranh cả đời của Ngài mà Ngài đã vượt qua. Ồ! cái chết của Chúa Giê-xu là một bi kịch lớn biết bao! và cuộc sống của Ngài nữa? Mở đầu bằng một bài hát, nó kết thúc bằng một tiếng thét chói tai. “Mọi sự đã hoàn tất” Nó bắt đầu trong máng cỏ, và kết thúc trên thập tự giá; nhưng ôi, khoảng buồn ở giữa! Ồ! những hình ảnh đen tối về sự ngược đãi khi bạn bè ghê tởm Ngài; khi kẻ thù của Ngài cau mày khi Ngài đi qua các con phố; khi Ngài nghe thấy tiếng rít của sự phỉ báng, và bị cắn bởi chiếc răng hôi hám của lòng đố kỵ; khi những lời vu khống nói rằng Ngài bị quỷ ám và bị điên: rằng Ngài là một người say rượu và nghiện rượu—và khi tâm hồn ngay thẳng của Ngài bị quấy rầy bởi đường lối của kẻ ác. Ồ! Con của Đức Chúa Trời, tôi phải nhớ đến Ngài; Tôi không thể không nhớ đến Ngài, khi tôi nghĩ về những năm tháng vất vả và khó khăn mà Ngài đã sống vì lợi ích của tôi. Nhưng bạn biết chủ đề mà tôi đã chọn—nơi mà tôi luôn có thể tưởng nhớ đến Đấng Christ nhiều nhất. Đó là một khu vườn râm mát đầy ô liu. Ôi chỗ đó! Tôi ước rằng tôi có tài hùng biện, rằng tôi có thể đưa bạn đến đó. Ồ! nếu Thánh Linh muốn đem chúng ta đi, và đặt chúng ta xuống gần các ngọn núi của Giê-ru-sa-lem, thì tôi sẽ nói rằng, hãy xem ở đó có suối Kê-đê-rôn chảy qua, chính vua đã đi qua; và ở đó bạn thấy những cây ô liu. Có thể, dưới chân cây ô-liu đó, ba môn đệ đã nằm khi họ ngủ; và ở đó, à! ở đó, tôi thấy những giọt máu. Hãy đứng đây, linh hồn của tôi, một lát, những giọt máu kia—bạn có thấy chúng không? Đánh dấu chúng; chúng không phải là máu của những vết thương; chúng là máu của một con người mà cơ thể lúc đó không bị thương. Hỡi linh hồn tôi, hãy hình dung ra Ngài khi ông quỳ xuống trong đau đớn và đổ mồ hôi——đổ mồ hôi vì Ngài đã vật lộn với Đức Chúa Trời——đổ mồ hôi vì Ngài đã than khóc với Cha của mình. “Lạy Cha, nếu có thể được, xin cho chén này lìa khỏi con.” Hỡi Ghết-sê-ma-nê! sắc thái của ngươi rất trang trọng đối với tâm hồn ta. Nhưng à! những giọt máu đó! Chắc chắn đó là đỉnh điểm của sự đau khổ tột cùng; đó là hành động cuối cùng trong số những hành động dũng cảm của sự hy sinh kỳ diệu này. Liệu tình yêu có thể đi sâu hơn thế? Nó có thể khom lưng trước những hành động nhân từ vĩ đại hơn không? Ồ! nếu tôi có tài hùng biện, tôi sẽ giảng về từng giọt máu ở đó; để trái tim của các bạn có thể trỗi dậy trong cuộc binh biến chống lại sự uể oải và giá lạnh của các bạn, và lên tiếng với sự tưởng nhớ cháy bỏng tha thiết về Chúa Giê-xu. Và bây giờ, tạm biệt, Ghết-sê-ma-nê.
Nhưng tôi sẽ đưa bạn đến một nơi khác, nơi bạn vẫn sẽ nhìn thấy “Một thống khổ nhân.” Tôi sẽ dẫn bạn đến phòng của Phi-lát, và cho bạn thấy Ngài chịu đựng những lời nhạo báng của những tên lính độc ác: những cú đấm của những chiếc găng tay bọc thép, những cú đấm của những bàn tay nắm chặt; sự xấu hổ, khạc nhổ, nhổ tóc: những cuộc đánh đập dã man. Ồ! bạn có thể không hình dung Vua của các vị tử đạo, cởi bỏ quần áo của mình; tiếp xúc với cái nhìn của những người đàn ông giống như ma quỷ? Bạn có thấy chiếc vương miện trên thái dương của Ngài, mỗi chiếc gai đóng vai trò như một mũi mác để đâm vào đầu Ngài không? Bạn không chú ý đến đôi vai rách của Ngài, và xương trắng lộ ra từ thịt chảy máu? Ôi, Con Người! Tôi nhìn thấy Ngài bị tra tấn và bị đánh bằng roi và roi, làm sao tôi có thể ngừng nhớ đến Ngài? Ký ức của tôi sẽ phản bội hơn Phi-lát, nếu nó không bao giờ kêu lên, Ecce Homo, – “Hãy nhìn xem người.”
Bây giờ, hãy kết thúc cảnh khốn khổ bằng cảnh đồi Sọ. Hãy nghĩ đến những bàn tay bị đâm xuyên và bên sườn chảy máu; nghĩ về mặt trời thiêu đốt, và sau đó là toàn bộ bóng tối; nhớ cơn sốt nóng và cơn khát khủng khiếp; nghĩ về tiếng thét của cái chết, “Xong rồi!” và của những tiếng rên rỉ là khúc dạo đầu của nó. Đây là đối tượng của sự ghi nhớ. Chúng ta đừng bao giờ quên Đấng Christ. Tôi cầu xin bạn, vì tình yêu của Chúa Giê-xu, hãy để Ngài có vị trí chính trong ký ức của bạn. Đừng để viên ngọc vô giá bị rơi khỏi bàn tay bất cẩn của bạn vào đại dương tăm tối của sự lãng quên.
Tuy nhiên, tôi không thể không nói một điều trước khi tôi rời khỏi chủ đề này: đó là, có một số bạn có thể hiểu rất rõ những gì tôi đã nói, bởi vì bạn đã đọc nó thường xuyên và đã nghe nó trước đây; nhưng về mặt thuộc linh, bạn vẫn không thể nhớ bất cứ điều gì về Đấng Christ, bởi vì bạn chưa hề được Ngài bày tỏ cho mình, và những gì chúng ta chưa từng biết, thì chúng ta không thể nhớ được. Cảm ơn Chúa, tôi không nói về tất cả các bạn, vì ở nơi này có một số người còn sót lại tốt theo sự lựa chọn của ân điển, và tôi hướng về họ. Có lẽ tôi có thể kể cho bạn nghe về một nhà kho, hàng rào hoặc ngôi nhà tranh cũ nào đó; hoặc nếu bạn đã sống ở Luân Đôn, về một gác xép nào đó, hoặc một con ngõ hay con phố tối tăm nào đó, nơi lần đầu tiên bạn gặp Đấng Christ; hoặc một nhà thờ nào đó mà bạn đi lạc vào, và bạn có thể nói, “Cảm ơn Chúa, tôi có thể nhớ chỗ ngồi nơi lần đầu tiên Ngài gặp tôi, và nói những lời thì thầm yêu thương với tâm hồn tôi, và nói với tôi rằng Ngài đã chuộc tôi.”
“Bạn có nhớ địa điểm, vị trí của mặt đất,
Chúa Giê-xu đã gặp bạn ở đâu không?”
Vâng, và tôi rất muốn xây dựng một ngôi đền tại vị trí đó, và dựng một tượng đài nào đó ở đó, nơi Đức Giê-hô-va-Chúa Giê-xu lần đầu tiên nói chuyện với linh hồn tôi và hiện thân với tôi. Nhưng Ngài đã tiết lộ với bạn hơn một lần – phải không? Và bạn có thể nhớ rất nhiều nơi mà Chúa đã hiện ra với bạn từ xa xưa và phán rằng: “Nầy, ta đã yêu ngươi bằng một tình yêu đời đời.” Nếu tất cả các bạn không thể nhớ những điều như vậy, thì có một số bạn có thể; và tôi chắc chắn rằng họ sẽ hiểu tôi khi tôi nói, hãy đến và làm điều này để tưởng nhớ đến Đấng Christ—để tưởng nhớ đến tất cả những cuộc viếng thăm yêu thương của Ngài, những lời tán tỉnh ngọt ngào của Ngài, những nụ cười đắc thắng của Ngài dành cho bạn, về tất cả những gì Ngài đã nói và truyền đạt cho linh hồn của bạn. Hãy ghi nhớ tất cả những điều này tối nay, nếu trí nhớ có thể gom góp được ân điển lớn lao. “Chúc tụng Chúa. Hỡi linh hồn ta, và chớ quên các ân huệ của Ngài.”
- Sau khi đã nói về đối tượng may mắn trong trí nhớ của mình, thứ hai, chúng tôi nói một chút về NHỮNG LỢI ÍCH CÓ ĐƯỢC TỪ SỰ TƯỞNG NHỚ YÊU THƯƠNG VỀ ĐẤNG CHRIST.
Tình yêu không bao giờ nói, “Cui bono?” [Có nghĩa là “Tôi được lợi gì?”] Tình yêu không bao giờ hỏi nó sẽ nhận được lợi ích gì từ tình yêu. Tình yêu từ chính bản chất của nó là một thứ không vụ lợi. Nó yêu vì tạo vật mà nó yêu, và không vì điều gì khác. Cơ Đốc nhân không cần tranh luận để làm cho người ấy yêu mến Đấng Christ; cũng như một người mẹ không cần lý lẽ để làm cho cô ấy yêu con mình. Cô ấy làm điều đó bởi vì đó là bản chất của cô ấy để làm như vậy. Tạo vật mới sinh phải yêu mến Đấng Christ—nó không thể không làm như vậy. Ồ! Ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn vô song của Chúa Giê-xu Christ?—người xinh đẹp nhất trong vạn người đẹp, người đáng yêu nhất trong vạn người yêu. Ai có thể từ chối tôn thờ chàng hoàng tử của sự hoàn hảo, tấm gương của vẻ đẹp, Con Đức Chúa Trời uy nghiêm? Tuy nhiên, có thể hữu ích cho chúng ta khi quan sát những lợi ích của việc tưởng nhớ đến Đấng Christ, vì chúng không ít cũng không nhỏ.
Và trước tiên, việc tưởng nhớ đến Chúa Giê-xu sẽ mang lại cho bạn niềm hy vọng khi bạn đang ở dưới gánh nặng tội lỗi của mình. Để ý một vài nhân vật ở đây tối nay. Có một tạo vật tội nghiệp đến đây trong tối nay. Hãy nhìn anh ta! Anh ta đã bỏ bê bản thân vào tháng trước; Anh ta trông như thể mình hầu như không ăn bánh hàng ngày của mình. Có chuyện gì với bạn vậy? “Ồ!” anh ấy nói, “Tôi đã ở trong cảm giác tội lỗi; Tôi đã nhiều lần than thở, bởi vì tôi sợ rằng mình sẽ không bao giờ được tha thứ; đã từng nghĩ mình tốt, nhưng khi đọc Kinh thánh, tôi thấy rằng lòng mình “dối trá hơn hết thảy, và cực kỳ xấu xa”; Tôi đã cố gắng sửa đổi, nhưng càng cố gắng, tôi càng lún sâu trong vũng lầy, chắc chắn là không có hy vọng cho tôi. Tôi cảm thấy rằng tôi không đáng được thương xót; Đối với tôi, dường như Đức Chúa Trời phải tiêu diệt tôi, vì Ngài đã tuyên bố: “Linh hồn nào phạm tội sẽ chết;” và tôi phải chết, tôi phải bị nguyền rủa, vì tôi biết mình đã vi phạm luật Chúa.” Làm thế nào bạn sẽ an ủi một người như vậy? Bạn sẽ thốt ra những lời dịu dàng nào để cho Ngài được bình yên? Tôi biết! Tôi sẽ nói với anh ấy hãy nhớ đến Đấng Christ. Tôi sẽ nói với anh ấy rằng có một Người đã trả món nợ đau khổ to lớn. Vâng, tôi sẽ nói cho bạn biết, kẻ say rượu, kẻ hay chửi thề, bất kể bạn là người như thế nào—tôi sẽ nói cho bạn biết rằng có một người đã chuộc tội hoàn toàn cho bạn; nếu bạn chỉ tin vào Ngài, bạn sẽ được an toàn mãi mãi. Hãy nhớ đến Ngài, hỡi tạo vật tội nghiệp sắp chết, vô vọng, và bạn sẽ được hát lên vì niềm vui và sự hân hoan. Thấy chưa, người đàn ông đó tin, và trong sự ngây ngất kêu lên, “Ồ! Hỡi những người kính sợ Đức Chúa Trời, hãy đến, tôi sẽ kể cho các người điều Ngài đã làm cho linh hồn tôi.”
“Hãy nói điều đó với những kẻ tội lỗi, hãy nói rằng,
tôi đây, tôi đã ra khỏi địa ngục.”
Ha-lê-lu-gia! Đức Chúa Trời đã xóa sạch tội lỗi của tôi như một đám mây dày đặc! Đó là một lợi ích thu được từ việc tưởng nhớ Đấng Christ. Nó cho chúng ta hy vọng dưới cảm giác tội lỗi, và cho chúng ta biết vẫn còn lòng thương xót.
Bây giờ, tôi phải có một nhân vật khác. Và anh ấy nói gì? “Tôi không thể chịu đựng được nữa; Tôi đã bị bắt bớ và ngược đãi vì tôi yêu mến Đấng Christ; Tôi bị chế giễu, bị cười nhạo và bị khinh bỉ: Tôi cố gắng chịu đựng, nhưng thực sự không thể. Một người đàn ông sẽ là một người đàn ông; giẫm lên một con sâu và nó sẽ tấn công bạn; sự kiên nhẫn của tôi hoàn toàn làm tôi thất bại; Tôi ở một vị trí đặc biệt đến nỗi khuyên tôi phải kiên nhẫn cũng vô ích, vì tôi không thể có được sự kiên nhẫn; kẻ thù của tôi đang nói xấu tôi, và tôi không biết phải làm gì.” Chúng ta sẽ nói gì với người đàn ông đáng thương đó? Làm thế nào chúng ta sẽ cho anh ấy sự kiên nhẫn? Chúng ta sẽ rao giảng gì cho anh ấy? Bạn đã nghe những gì anh ấy nói về bản thân mình. Làm thế nào chúng ta sẽ an ủi anh ấy dưới thử thách lớn này? Nếu chúng ta cũng bị như vậy, chúng ta nên mong muốn một người bạn nào đó nói với chúng ta điều gì? Chúng ta có nên nói với anh ấy rằng những người khác cũng đã chịu đựng nhiều như vậy không? Anh ta sẽ nói, “Tất cả những kẻ an ủi khốn khổ đều là các ngươi!” Không, tôi sẽ nói với anh ấy, Anh ơi, anh bị bức hại; nhưng hãy nhớ những lời của Chúa Giê-xu Christ, cách Ngài nói với chúng ta, rằng: “Hãy vui mừng trong ngày đó, và nhảy mừng, vì phần thưởng của các ngươi ở trên trời là rất lớn, vì các vị tiên tri trước các ngươi đã bị bắt bớ rất nhiều.” Hỡi người anh em của tôi! hãy nghĩ đến Ngài, Người khi chết đã cầu nguyện cho những kẻ giết mình và nói: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm.” Tất cả những gì bạn phải gánh chịu, chẳng là gì so với những đau khổ to lớn của Ngài. Hãy can đảm; đối mặt với nó một lần nữa như một người đàn ông; không bao giờ nói chết. Đừng để sự kiên nhẫn của bạn biến mất; Vác thập giá mình hằng ngày mà theo Đấng Christ. Hãy để Ngài là phương châm của bạn; đặt Ngài trước mắt bạn. Và, bây giờ, nhận được điều này, hãy nghe những gì người đàn ông sẽ nói. Anh ấy nói với bạn ngay lập tức—“Xin chào, sự bắt bớ; hoan nghênh sự xấu hổ; Sự sỉ nhục đối với Chúa Giê-xu sẽ là niềm vinh dự của tôi, và sự khinh bỉ sẽ là vinh quang cao nhất của tôi.
“Bây giờ, vì tình yêu mà tôi mang danh Ngài,
Tôi được lợi gì, tôi coi là mất mát của mình,
Tôi trút sự khinh miệt lên tất cả sự xấu hổ của mình,
Và đóng đinh vinh quang của tôi vào thập tự giá của Ngài.”
Bạn thấy đấy, có một tác dụng khác của việc tưởng nhớ Đấng Christ. Nó có xu hướng cho chúng ta sự kiên nhẫn khi bị bắt bớ. Đó là một cái nịt để thắt lưng, hầu cho đức tin của chúng ta bền vững cho đến cùng.
Các bạn thân mến, tôi sẽ chiếm quá nhiều thời gian của bạn nếu tôi đi sâu vào một số lợi ích; vì vậy tôi sẽ chỉ lướt qua một hoặc hai phước lành để được nhận. Nó sẽ cho chúng ta sức mạnh trong cơn cám dỗ. Tôi tin rằng có những giờ với mỗi người đàn ông khi anh ta có một thời kỳ cám dỗ khủng khiếp. Không bao giờ có một con tàu nào sống dưới đáy sâu hùng vĩ nhưng đôi khi nó phải chiến đấu với một cơn bão. Nó ấy đây rồi, con thuyền đáng thương, lắc lư trên những con sóng điên cuồng. Xem cách họ ném nó từ làn sóng này sang làn sóng khác, tất cả đều ném nó lên giữa thiên đường. Những cơn gió cười nó khinh bỉ. Đại dương lớn cầm con tàu trong những ngón tay nhỏ giọt của mình và lắc qua lắc lại. Những thủy thủ kêu la vì sợ biết bao! Bạn có biết làm thế nào bạn có thể đổ dầu vào nước, và tất cả sẽ tĩnh lặng không? Vâng, một từ mạnh mẽ sẽ làm điều đó. Hãy để Chúa Giê-xu đến; hãy để trái tim tội nghiệp nhớ đến Chúa Giê-xu, và rồi con tàu sẽ vững vàng ra khơi, vì Đấng Christ cầm lái. Gió sẽ không thổi nữa, vì Đấng Christ sẽ ra lệnh cho chúng ngậm miệng lại và không bao giờ quấy rầy con cái của Ngài nữa. Không có gì có thể ban cho bạn sức mạnh trong sự cám dỗ, và giúp bạn vượt qua cơn bão như danh Chúa Giê-xu Christ, Con của Đức Chúa Trời nhập thể. Mặt khác, bạn sẽ được an ủi biết bao khi nằm trên giường bệnh—danh của Đấng Christ! Nó sẽ giúp bạn kiên nhẫn với những người chờ đợi bạn, và chịu đựng những đau khổ mà bạn phải gánh chịu; phải, các bạn sẽ như vậy, rằng các bạn sẽ có nhiều hy vọng về bệnh tật hơn là sức khoẻ, và sẽ tìm thấy sự ngọt ngào may mắn trong sự cay đắng của mật đắng. Thay vì cảm thấy chua chát trong miệng, qua khó khăn của mình, bạn sẽ tìm thấy mật ong ngọt ngào, giữa mọi gian nan thử thách mà Đức Chúa Trời sẽ đặt trên bạn, “Vì Ngài ban cho tôi bài hát ban đêm.”
Nhưng chỉ để kết thúc những lợi ích của việc tưởng nhớ đến Đấng Christ, bạn có biết bạn sẽ nhận được lợi ích lớn nhất ở đâu không? Bạn có biết nơi nào mà bạn sẽ vui mừng nhất khi nghĩ về Ngài không? Tôi sẽ đưa bạn đến đó. Suỵt! Im lặng! Bạn đang đi lên cầu thang vào một căn phòng cô đơn. Rèm cửa rủ xuống. Có người đứng đó khóc. Trẻ em ở xung quanh giường, và bạn bè ở đó. Thấy người đàn ông đó đang nằm? Đó là chính bạn: Hãy nhìn xem đôi mắt của anh ấy là đôi mắt của bạn như thế nào; tay của anh ấy là tay của bạn. Đó là chính bạn: Bạn sẽ đến đó sớm thôi! đó là chính bạn: Bạn có thấy không? Đó là hình ảnh của chính bạn: Đó là đôi mắt của bạn sẽ sớm nhắm lại trong cái chết—đôi tay của bạn sẽ nằm cứng đơ và bất động—đôi môi của bạn sẽ khô khốc và thô ráp, giữa chúng sẽ đọng những giọt nước. Đó là những lời của bạn đóng băng trong không khí, và rơi xuống từ đôi môi hấp hối của bạn. Tôi tự hỏi liệu bạn có thể nhớ đến Đấng Christ ở đó không. Nếu bạn không nhớ đến Ngài, tôi sẽ mô tả hình ảnh bạn. Kìa người đàn ông đó, nằm thẳng trên giường; nhìn thấy đôi mắt của mình bắt đầu từ hốc của họ. Bạn bè của anh ấy ở xung quanh, họ hỏi anh nhìn thấy gì. Anh kìm nén cảm xúc; Anh ấy nói với họ rằng anh không thấy gì cả. Họ biết rằng có một cái gì đó trước mắt anh ta. Anh bắt đầu lại. Chúa ơi! cái mà tôi thấy là gì—tôi dường như thấy? Đó là nó? Ah! một tiếng thở dài! Linh hồn đã biến mất. Cơ thể ở đó. Anh thấy cái gì? Anh ta nhìn thấy ngai phán xét rực lửa; Anh ta nhìn thấy Đức Chúa Trời trên đó với vương trượng của mình, Ngài thấy những cuốn sách được mở ra, Ngài nhìn thấy ngai của Đức Chúa Trời, và nhìn thấy một sứ giả, với một thanh gươm vung lên không trung để hạ gục anh ta. Người đàn ông! đó là chính bạn; bạn sẽ sớm ở đó. Bức ảnh đó là chân dung của chính bạn. Tôi đã chụp ảnh bạn với cuộc sống. Nhìn nó. Đó là nơi bạn sẽ ở trong vòng vài năm – phải, trong vài ngày nữa. Nhưng nếu bạn có thể nhớ đến Đấng Christ, tôi sẽ nói cho bạn biết bạn sẽ làm gì? Ồ! bạn héo nụ cười trong khó khăn. Hãy để tôi hình dung một người đàn ông như vậy. Họ đặt gối sau lưng Ngài; Ngài ngồi dậy trên giường, nắm lấy tay người mình yêu và nói, “Vĩnh biệt! đừng khóc cho tôi; Đức Chúa Trời nhân từ sẽ lau sạch nước mắt trên mọi đôi mắt.” Những người xung quanh được nói “Hãy chuẩn bị để gặp Chúa của bạn, và theo tôi đến vùng đất hạnh phúc.” Bây giờ anh ấy đã sắp xếp ngôi nhà của mình theo thứ tự. Nó được thực hiện. Kìa anh ấy, giống như Gia-cốp xưa tốt bụng, dựa vào cây gậy của mình, sắp chết. Hãy xem đôi mắt anh ấy lấp lánh như thế nào; anh ta vỗ tay; họ tụ tập lại để nghe những gì anh nói; anh thì thầm “Chiến thắng!” và triệu tập thêm một chút sức mạnh, anh kêu lên, “Chiến thắng!” và cuối cùng, với tiếng thở hổn hển cuối cùng, “Chiến thắng, nhờ Đấng yêu thương chúng ta!” và anh ấy chết. Đây là một trong những lợi ích tuyệt vời có được từ việc tưởng nhớ đến Đấng Christ—để có thể đối mặt với cái chết với sự điềm tĩnh may mắn.
III. Bây giờ chúng ta đã đến phần thứ ba của bài suy gẫm, đó là SỰ HỖ TRỢ NGỌT NGÀO CHO SỰ TƯỞNG NHỚ
Tại các trường học, chúng tôi sử dụng một số cuốn sách có tên là “Hỗ trợ trí nhớ”. Tôi chắc rằng họ khá bối rối hơn là giúp đỡ tôi. Công dụng của chúng tương đương với một bó gậy dưới cánh tay của một người du hành: đúng là anh ta có thể sử dụng từng cái một để đi cùng, nhưng trong lúc đó, anh ta mang theo một loạt những cây gậy khác mà anh ta sẽ không bao giờ cần đến. Nhưng Đấng Cứu Rỗi của chúng ta khôn ngoan hơn tất cả các giáo viên của chúng ta, và những người tưởng nhớ về Ngài là những công cụ trợ giúp thực sự và có thật cho trí nhớ. Dấu hiệu tình yêu của Ngài có một ngôn ngữ không thể nhầm lẫn và chúng thu hút sự chú ý của chúng tôi một cách ngọt ngào.
Hãy nhìn toàn thể mầu nhiệm Thánh lễ Tiệc Thánh. Chính bánh và rượu là biểu tượng sống động của Thân và Huyết của Chúa Giê-xu. Sức mạnh để kích thích trí nhớ bao gồm sức hấp dẫn đối với các giác quan. Ở đây mắt, tay, miệng, tìm thấy công việc vui vẻ. Bánh được nếm thử, và khi đi vào bên trong, hoạt động dựa trên vị giác, đây là một trong những vị giác mạnh mẽ nhất. Rượu được nhấm nháp – hành động có thể sờ thấy được; chúng ta biết rằng chúng ta đang uống và nhờ đó các giác quan vốn thường làm tắc nghẽn tâm hồn, trở thành đôi cánh nâng đỡ tâm trí khi chiêm nghiệm. Một lần nữa, phần lớn ảnh hưởng của Thánh lễ này được tìm thấy trong sự đơn giản của nó. Buổi lễ đơn giản đẹp đẽ làm sao—bẻ bánh và rót rượu. Không thể gọi vật đó là chén thánh, vật đó là đĩa thánh, và vật đó là bánh thánh. Đây không phải là gánh nặng cho ký ức – đây là bánh và rượu đơn giản. Người ăn phải không có trí nhớ gì cả, người không thể nhớ rằng mình đã ăn bánh và mình đã uống rượu. Một lần nữa, hãy lưu ý, sự thai nghén mạnh mẽ của những dấu hiệu này—chúng đầy ý nghĩa biết bao. Bánh bị bẻ ra—Đấng Cứu Thế của bạn cũng bị bẻ ra. Bánh để ăn – vì vậy thịt của Ngài thật sự là thịt. Rượu rót ra, nước ép nho—Đấng Cứu Thế của bạn cũng bị nghiền nát dưới chân công lý thiêng liêng; huyết của Ngài là rượu ngọt ngào nhất của bạn. Rượu để làm vui lòng bạn—huyết của Chúa Giê-xu cũng vậy. Rượu để củng cố và tiếp thêm sinh lực cho bạn—máu của sự hy sinh vĩ đại cũng vậy. Ồ! hãy biến bánh và rượu đó cho linh hồn của các anh chị em tối nay như một sự trợ giúp ngọt ngào và phước hạnh để tưởng nhớ đến Người thân yêu đã từng chết trên đồi Gô-gô-tha. Giống như chú cừu con, giờ đây bạn sẽ ăn bánh và uống chén của Chủ mình. Hãy nhớ bàn tay cho bạn ăn.
Nhưng trước khi bạn có thể nhớ rõ Đấng Christ ở đây, bạn phải xin sự trợ giúp của Đức Thánh Linh. Tôi tin rằng phải có sự chuẩn bị trước cho Thánh Lễ Tiệc Thánh của Chúa. Tôi không tin vào sự chuẩn bị của bà Toogood, bà đã dành một tuần để chuẩn bị, và sau đó phát hiện ra đó không phải là Chúa nhật của Thánh lễ, bà nói rằng bà đã mất cả tuần. Tôi không tin vào kiểu chuẩn bị đó, nhưng tôi tin vào sự chuẩn bị thánh thiện cho Thánh Lễ Tiệc Thánh: nếu có thể vào ngày thứ Bảy, nếu có thể, chúng ta hãy dành một giờ để tĩnh tâm suy niệm về Đấng Christ và cuộc khổ nạn của Chúa Giê-xu; khi nào, đặc biệt là vào chiều ngày Sa-bát, chúng ta có thể thành kính ngồi xuống và chiêm ngưỡng Ngài, thì những cảnh tượng này trở thành hiện thực, chứ không phải là sự nhạo báng như đối với một số người. Tôi rất sợ rằng có một số người trong anh em ăn bánh mà không nghĩ đến Đấng Christ; một số bạn sẽ uống rượu nho mà không nghĩ đến huyết của Ngài: và bạn sẽ là những kẻ đạo đức giả hèn hạ trong khi bạn làm điều đó. Hãy cẩn thận, “Kẻ nào ăn và uống không xứng đáng,” ăn và uống – cái gì? – “tự nguyền rủa mình.” Đây là một từ tiếng Anh đơn giản; tâm trí những gì bạn đang làm! Đừng làm điều đó một cách cẩu thả; đối với tất cả những điều thiêng liêng trên trái đất, nó là trang trọng nhất. Chúng tôi đã nghe nói về một số người đàn ông tập hợp lại với nhau bằng cách rút máu từ cánh tay của họ và uống khắp nơi; điều đó kinh khủng nhất, nhưng đồng thời cũng trang trọng nhất. Tại đây, bạn sẽ uống máu từ huyết quản của Đấng Christ và nhấm nháp dòng nước nhỏ giọt tuôn ra từ chính trái tim yêu thương của Ngài. Đó không phải là một điều trang trọng sao? Có ai dám coi thường nó? Đến nhà thờ và lấy sáu xu? Đến và tham gia với chúng tôi vì mục đích nhận được từ thiện? Đừng làm vậy! Đó là một sự báng bổ khủng khiếp chống lại Đức Chúa Trời Toàn năng, và trong số những kẻ bị nguyền rủa trong địa ngục, những kẻ đó sẽ là những kẻ đáng nguyền rủa nhất dám chế giễu thánh lễ của Đức Chúa Trời. Đây là sự tưởng nhớ đến Đấng Christ; “Hãy làm điều này để nhớ ta.” Nếu bạn không thể làm điều đó để tưởng nhớ đến Đấng Christ, thì tôi xin bạn, vì bạn yêu thích linh hồn của mình, đừng làm điều đó. Ồ! Hỡi những đàn ông hay đàn bà đã được tái sanh, không được vào nơi chốn của các thầy tế lễ, kẻo Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên bực bội vì sự đột nhập như kẻ không mời mà đến.
- Và bây giờ để đóng lại bài chia sẻ này. Đây là MỘT LỆNH NGỌT NGÀO: “Hãy làm việc này để tưởng nhớ đến Ta.” Lệnh này áp dụng cho ai? “Các ngươi hãy làm điều này.” Điều quan trọng là phải trả lời câu hỏi này—“Các ngươi” ở đây là ai? Các ngươi là những người đặt niềm tin của mình vào Ta. “Các ngươi hãy làm điều này để tưởng nhớ đến ta.” Chà, bây giờ, bạn nên giả sử rằng Đấng Christ đang nói chuyện với bạn tối nay; và Ngài nói, “Con hãy làm điều này để nhớ đến Ta.” Đấng Christ quan sát bạn ở cửa. Một số bạn về nhà, và Đấng Christ nói, “Ta nghĩ ta đã nói, ‘Các con hãy làm điều này để tưởng nhớ đến ta.’” Một số bạn giữ chỗ ngồi của mình như những khán giả. Đấng Christ ngồi với bạn, và Ngài phán, “Ta tưởng ta đã nói, ‘Các ngươi làm điều này để tưởng nhớ đến ta.’” “Lạy Chúa, con biết Chúa đã nói.” “Vậy con có yêu Ta không?” “Vâng, con yêu Ngài; Con yêu, Chúa ơi; Ngài biết con yêu Ngài.” “Nhưng, Ta nói, hãy đi xuống đó – ăn bánh đó, uống rượu vang đó.” “Con không thích làm điều đó, hỡi Chúa; Lẽ ra con phải được báp têm nếu con gia nhập nhà thờ đó, và con sợ mình sẽ nguội lạnh, hoặc bị dòm ngó. Con sợ phải đến trước nhà thờ, vì con nghĩ họ sẽ hỏi một số câu hỏi mà con không thể trả lời được.” “Cái gì”, Đấng Christ nói, “có phải đây là tất cả những gì con yêu Ta không? Đây có phải là tất cả tình cảm của con với Chúa của con? Ồ! thật lạnh lùng với Ta, Đấng Cứu Rỗi của con. Nếu Ta không yêu con nhiều hơn thế này, con sẽ ở trong địa ngục: nếu đó là toàn bộ tình cảm của Ta, Ta đã không chết vì con. Tình yêu lớn mang nỗi thống khổ lớn; và đây có phải là tất cả lòng biết ơn của con đối với Ta?” Không phải một số bạn xấu hổ, sau này? Bạn không nói trong lòng, “nó thực sự sai lầm?” Đấng Christ nói “Hãy làm điều này để tưởng nhớ đến Ta”, và bạn không xấu hổ khi tránh xa sao? Tôi đưa ra một lời mời miễn phí cho mọi người yêu mến Chúa Giê-xu đến bàn này. Tôi cầu xin bạn, đừng từ chối đặc ân của mình bằng cách từ chối hợp nhất với nhà thờ. Nếu bạn vẫn sống trong tội lỗi mà phớt lờ Thánh Lễ này, thì tôi xin nhắc bạn rằng Đấng Christ đã phán: “Ai trong thế hệ này phải hổ thẹn về ta, thì ta cũng sẽ hổ thẹn về người ấy, khi ta đến trong vinh quang của Cha ta.” Hỡi người lính thập tự giá, đừng hành động như một kẻ hèn nhát!
Và để không dẫn bạn vào bất kỳ sai lầm nào, tôi chỉ cần thêm một điều, và sau đó tôi đã làm xong. Khi tôi nói về việc bạn nhận nghi lễ Tiệc Thánh của Chúa, đừng tưởng tượng rằng tôi muốn bạn trong giây lát để cho rằng có điều gì tiết kiệm trong đó. Một số người nói rằng Thánh lễ Báp têm là không cần thiết, Thánh lễ Tiệc Thánh của Chúa cũng vậy, nó không cần thiết, nếu chúng ta nhìn nó dưới ánh sáng của sự cứu rỗi. Được cứu bằng cách ăn một miếng bánh! vớ vẩn, vớ vẩn! Được cứu bằng cách uống một giọt rượu! Tại sao, quá vô lý đối với lẽ thường để thừa nhận bất kỳ cuộc thảo luận nào. Bạn biết đó là huyết của Chúa Giê-xu Christ; đó là giá trị của sự thống khổ của Ngài; đó là sự mua chuộc những đau khổ của Ngài; đó là những gì Ngài đã làm, điều đó một mình có thể cứu chúng ta. Liên hiệp với Ngài; mạo hiểm hoàn toàn, và sau đó bạn được cứu. Hỡi tội nhân bị thuyết phục tội nghiệp, bạn có nghe thấy con đường cứu rỗi không? Nếu tôi gặp bạn ở thế giới tiếp theo, có lẽ bạn sẽ nói với tôi: “Thưa ông, tôi đã dành cả một buổi tối để nghe ông nói, nhưng ông chưa bao giờ nói cho tôi biết đường lên thiên đàng.” Vâng, bạn sẽ nghe thấy nó. Hãy tin vào Chúa Giê-xu Christ, tin cậy vào danh Ngài, tìm nơi ẩn náu nơi thập tự giá của Ngài, nương cậy vào quyền năng của Thánh Linh Ngài, tin cậy nơi sự công bình của Ngài, và bạn được cứu thoát khỏi sự báo thù của luật pháp, hoặc quyền lực của địa ngục. Nhưng hãy tin tưởng vào công việc của chính mình, và bạn sẽ lạc lối như thể bạn đang sống.
Giờ đây, hỡi Con vinh hiển của Đức Chúa Trời muôn đời, chúng con đến gần bàn tiệc của Chúa để thưởng thức những món ăn dồi dào ân sủng, xin cho phép mỗi người chúng con, trông cậy vào Thánh Linh của Ngàu, để kêu lên bằng lời của một trong những nhà thơ của Chúa:
“Hãy nhớ đến Ngài, và tất cả những nỗi đau của Ngài
Và tất cả tình yêu của Ngài dành cho con
—Vâng, trong khi nhịp đập hoặc hơi thở vẫn còn, con sẽ nhớ đến Ngài.
Và khi đôi môi hư hỏng này trở nên câm lặng
Và suy nghĩ và ký ức bay mất
Khi Ngài đến trong vương quốc của mình, Chúa ơi, hãy nhớ con!”