- bởi Dr. I.J. Hesselink
Thật táo bạo khi tuyên bố rằng chúng ta đã được cải chánh. Nó cũng có thể gây hiểu lầm khi chúng ta tự gọi mình là Hội Thánh Cải Chánh. Vì điều này có thể ngụ ý rằng chúng ta tin rằng các giáo phái của chúng ta đã thật sự được cải chánh; hoặc thậm chí tệ hơn là tại một thời điểm nào đó trong quá khứ chúng ta đã hoặc đã trở thành cải chánh và nhiệm vụ cải chánh về cơ bản đã hoàn thành. Bất cứ khi nào chúng ta tưởng tượng rằng từ “reformed” (cải chánh hoặc cải cách) đề cập đến một thành tựu hơn là một nghĩa vụ vĩnh viễn, thì chúng ta đang tự phụ và bị lừa dối.
Mặc dù hội thánh là thân thể của Đấng Christ, nhưng nó chỉ tồn tại nhờ ân điển. Hội Thánh không bao giờ có thể coi mối quan hệ này là điều hiển nhiên. Hội Thánh nhận được sự sống và quyền năng từ Chúa của mình. Do đó, Hội thánh phải liên tục được đổi mới trong Ngài. Đây là lý do tại sao một sự thay đổi, phục hưng hoặc cải cách không thường xuyên sẽ không đủ. Hội Thánh phải không ngừng được đổi mới và cải tổ bởi Lời và Thánh Linh của Chúa Jesus Christ, đầu của Hội thánh. Chỉ bằng cách này, hội thánh mới thích ứng với Chúa của mình hơn là theo tinh thần và thần tượng của thời đại. Điều đó được Sứ đồ Phao-lô nói về các cá nhân trong Rô-ma 12:2 và Ê-phê-sô 4:23, và cũng áp dụng cho hội thánh. Hội thánh phải được “biến đổi” liên tục và “đổi mới mỗi ngày” để không bị thích ứng với thế gian này.
I – LIÊN TỤC CẢI CHÁNH
Đây là lý do tại sao chúng ta phải luôn nhớ lại khẩu hiệu nổi tiếng bắt nguồn từ thế kỷ XVII: “Ecclesia redata semper reformanda est ” – “Một hội thánh cải chánh phải luôn cải chánh chính nó.” Chúng ta không trung thành với tinh thần của Phong trào Cải chánh – cũng như với tất cả những gì được ngụ ý trong từ “cải chánh” – NẾU chúng ta từng tưởng tượng rằng nhiệm vụ cải cách đã hoàn thành với Luther, Calvin, Knox và những người khác vào thế kỷ XVI. Di sản của chúng ta là một di sản vinh quang, nhưng nếu chúng ta chỉ nhìn lại và say sưa với những khoảnh khắc tuyệt vời trong quá khứ, chúng ta sẽ phủ nhận lời kêu gọi cải chánh liên tục của mình.
Việc cải chánh hoặc đổi mới hội thánh có nhiều chiều kích. Cải chánh trước hết có nghĩa là phục hồi. Chưa bao giờ có một hội thánh nào thanh sạch, kể cả trong thời Tân Ước. Nhưng trong Tân Ước, chúng ta có một bức tranh rõ ràng về những gì hội thánh được mô tả. Cũng giống như các chuyên gia cố gắng khôi phục lại vẻ đẹp ban đầu của một bức tranh cũ hoặc những người thợ thủ công cố gắng bóc các lớp sơn khỏi một món đồ nội thất cũ đẹp đẽ để khôi phục lại lớp hoàn thiện ban đầu, thì hội thánh cũng phải luôn luôn xóa bỏ những sự bồi đắp và truyền thống mà làm mất vẻ đẹp của hội thánh và cản trở hiệu quả của nó. Điều này thường khó khăn và đau đớn, nhưng chỉ bằng cách này, cơ thể mới thích ứng hơn với đầu của hội thánh ấy, Chúa Jesus Christ.
Thứ hai, sự cải chánh có nghĩa là sự đổi mới. Trong phần phân tích trước, đây là công việc của Đức Chúa Trời, không phải của chúng ta. Lưu ý rằng các mệnh lệnh trong Kinh Thánh về việc “được đổi mới” ở thì bị động. Do đó, bước đầu tiên trong đổi mới là không bận rộn, thay đổi cấu trúc, chỉ định một ủy ban mới hoặc đưa ra một số kế hoạch mới. Thay vào đó, nó có nghĩa là “Hãy để Lời Đức Chúa Trời ban sự sống trước mặt mình. Hãy cầu nguyện rằng Ngài có thể làm cho những bộ xương khô trở nên sống động. Mong đợi những điều tuyệt vời từ Ngài; và sẵn sàng làm theo những gì Ngài ra lệnh” (W.A. Visser ‘t Hooft ).
Thứ ba, sự cải chánh có nghĩa là sự ăn năn. Luận đề đầu tiên trong số 95 luận điểm của Luther có nội dung: “Khi Chúa và Chủ nhân của chúng ta, Chúa Jesus Christ phán ‘hãy ăn năn’ (Ma-thi-ơ 4:17), Ngài muốn toàn bộ cuộc đời của các tín đồ là một cuộc đời ăn năn.” Điều này cũng áp dụng cho hội thánh. Việc khôi phục hoặc thanh tẩy hội thánh trong lịch sử Kinh Thánh luôn luôn dựa trên sự ăn năn thực sự. Điều này có thể có nghĩa là từ bỏ việc đặt hội thánh làm trung tâm để hướng tới những mục đích lớn hơn của Nước Đức Chúa Trời. Nó có thể có nghĩa là thoát khỏi sự quan tâm đến bản thân đã bị thế tục hóa của chúng ta để đáp ứng nhu cầu của một thế giới đang đau đớn, chảy máu đang tìm kiếm sự chữa lành và hy vọng.
Thứ tư, sự cải chánh có thể có nghĩa là sự hồi sinh(sống lại) (resurrection). Vì sự đổi mới cuối cùng không gì khác hơn là công việc kỳ diệu của Chúa, một sự hồi sinh thật sự. Sự ghi chú này cần được giảng ra trong giáo phái của chúng ta ở nhiều khu vực có ít hoặc không có sự tăng trưởng và đặc biệt là ở những nơi khó khăn, nơi mà tương lai của một số hội chúng rất ảm đạm. Calvin có một số lời an ủi, hữu ích về vấn đề này. “Việc bảo tồn hội thánh đi kèm với nhiều phép lạ. Vì vậy, chúng ta phải ghi nhớ rằng đời sống của hội thánh không tồn tại nếu không có sự hồi sinh, phải, nếu không có nhiều sự hồi sinh.”
Sự hồi sinh, không giống như sự phục hồi, sự đổi mới và sự ăn năn, không phải là một đòi hỏi nhiều như một lời hứa. Do đó, đây sẽ là một nguồn khích lệ to lớn để chúng ta nhớ lại rằng lịch sử của hội thánh là một câu chuyện về nhiều sự hồi sinh.
II- THEO LỜI CHÚA
Trong cụm từ, “hội thánh phải liên tục tự cải chánh,” không có gì được nói rõ ràng về tiêu chí cho cuộc cải chánh này; nhưng người ta cho rằng đó là Lời Chúa. Ở trên đã nhấn mạnh rằng hội thánh, với tư cách là thân thể của Đấng Christ, không có sự sống nào ngoài Chúa của mình. Nhưng Chúa Jesus Christ được kết nối với chúng ta qua Lời và Thánh Linh của Ngài. Điều này được thể hiện một cách đơn giản và đẹp đẽ trong một trong những Lời Xưng nhận Cải Chánh đầu tiên của Thụy Sĩ: Hội thánh “có đầu duy nhất là Đấng Christ, được sinh ra từ Lời Chúa, tuân theo nguyên tắc và không lắng nghe tiếng nói của người lạ” (Chương I, Mười luận đề của Bern, 1528).
Điều này có vẻ hiển nhiên đến mức không cần phải nhắc lại. Nhưng không thể phủ nhận rằng các hội thánh của chúng ta cần được cải chánh và đổi mới trong các khía cạnh khác nhau của đời sống đoàn thể. Cũng nên nhắc lại rằng mọi cuộc cải chánh của hội thánh đều có nghĩa là sự phục hồi Lời Chúa. “Sức mạnh của sự đổi mới trong hội thánh đã được cảm nhận nhiều lần khi Kinh Thánh nói với các nhóm Cơ Đốc nhân tập hợp lại với nhau trong sự cởi mở và mong đợi”.
Theo đó, nếu các hội thánh không hiệu quả và không kết trái trong việc mong muốn tìm sự sống mới và khôi phục ý thức về mục đích và sứ mệnh, thì họ phải bắt đầu từ đây. Điều đầu tiên cần có trong bất kỳ cuộc cải chánh đích thực nào là sẵn sàng tuân phục sự phán xét của Lời Đức Chúa Trời. Từ đó dẫn đến sự phục hồi, sự đổi mới, sự ăn năn và sự hồi sinh.
Tuy nhiên, theo James Smart, chúng ta đang trải qua “sự im lặng kỳ lạ của Kinh Thánh trong hội thánh.” Trong lời tựa cuốn sách của mình với tựa đề này, ông cảnh báo: “Tôi được thuyết phục rằng hiện tượng này tạo thành cuộc khủng hoảng bên dưới mọi cuộc khủng hoảng khác gây nguy hiểm cho tương lai của hội thánh. Hội thánh không còn nghe thấy thông điệp thiết yếu của Kinh Thánh sẽ sớm không còn hiểu nó dùng để làm gì và dễ bị triết lý tôn giáo thống trị của thời đại nắm bắt, vốn thường là sự pha trộn giữa chủ nghĩa dân tộc văn hóa với Cơ Đốc giáo.”
Có thể lập luận rằng trong Hội Thánh Cải Chánh, việc rao giảng nói chung mang tính giải kinh hơn và chúng ta có nhiều lớp Kinh Thánh dành cho người lớn hơn so với hầu hết các Hội Thánh Tin lành chính thống ở Hoa Kỳ. Ngay cả khi điều này đúng ở một mức độ nào đó, các dấu hiệu của sự thế tục hóa và văn hóa hóa các hội thánh của chúng ta thường quá rõ ràng. Chúng ta chỉ có thể thoát khỏi sự đầu hàng trước tinh thần và khuôn mẫu của thời đại này bằng cách nghe lại Chúa của Hội thánh khi Ngài nói với chúng ta qua Kinh Thánh và đổi mới chúng ta bởi Thánh Linh của Ngài.
Chúng ta, giống như hầu hết các Hội Thánh Cải Chánh, có xu hướng làm lỗi thời các truyền thống và hình thức của quá khứ, quên rằng Thánh Linh vẫn tiếp tục và rằng hội thánh chỉ đúng với Chúa của mình khi nó cho phép mình bị phá vỡ trên cái đe của Lời Chúa và được cải chánh hết lần này đến lần khác. Chúng ta phải thú nhận rằng, chúng ta thường xuyên bị trói buộc bởi Lời Đức Chúa Trời (II Ti-mô-thê 2:9), bất chấp sự phản đối của chúng ta rằng chúng ta không thừa nhận quy tắc hay thẩm quyền nào khác. “Đã đến lúc chúng ta hỏi lại,” T.F. Torrance viết, “liệu Lời của Đức Chúa Trời có thực sự tự do truyền đạt giữa chúng ta và liệu Lời Chúa đó có bị ràng buộc và xiềng xích bởi truyền thống của con người hay không…. Hiếm có một hội thánh nào tự nhận mình là ‘ecclesia redata ‘ (một hội thánh cải chánh) lại có thể thực sự tuyên bố mình là ‘semper reformanda ‘ (luôn luôn cải chánh).”
Đây là thách thức mà chúng ta, Hội Thánh Cải Chánh, phải đối mặt khi một lần nữa chúng ta tổ chức lễ kỷ niệm Sự Cải Chánh. Chúng ta chỉ thực sự cải chánh trong phạm vi chúng ta duy trì tinh thần và mục tiêu của Cải chánh. Điều đó có nghĩa là chúng ta tiếp tục cải chánh để sự vinh hiển của Đấng Christ có thể được nhìn thấy và được kinh nghiệm trong hội thánh của Ngài.
Tiến sĩ I.J. Hesselink từng là Chủ tịch của Hội thánh Cải chánh tại Chủng viện Thần học Phương Tây của Mỹ, Holland, MI.
Ông đã viết bài báo này cho The Church Herald vào năm 1974.
Dịch: Nguyễn Văn Hiếu